Hoài Thanh từng nhận định "Có tình, thường chưa đủ để thành thơ... Nhưng, muốn thành thơ, trước hết phải có tình." Quả đúng như vậy! Thơ ca luôn gắn liền với tâm hồn, trái tim của thi sĩ. Tình yêu thương, sự rung động mãnh liệt sẽ tạo nên nguồn cảm hứng bất tận giúp họ thăng hoa cùng ngòi bút. Và Vương Trọng - một nhà thơ trưởng thành trong kháng chiến chống Mỹ đã mang đến cho độc giả nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau thông qua các tác phẩm đặc sắc. Trong đó, "Khóc giữa chiêm bao" chính là một minh chứng tiêu biểu. Bài thơ đã bộc lộ rõ nét tài năng của Vương Trọng trong việc sử dụng ngôn ngữ giàu sức gợi, kết hợp nhuần nhuyễn giữa yếu tố tự sự và trữ tình. Qua đó, tác giả bày tỏ nỗi nhớ thương sâu sắc dành cho người mẹ quá cố. Mở đầu bài thơ, Vương Trọng đã tái hiện lại khung cảnh đầy ám ảnh trong giấc mơ của bản thân: "Con khóc giữa chiêm bao Khi hình mẹ hiện về Năm khốn khó đồng sau Lụt, bờ đê sụt lở Mẹ gánh gồng xộc xệch Hoàng hôn xuống chập chờn Con đói lả suốt ngày Tròn chạng vạng ngồi co ro Bấy giờ ngô khoai chưa có Mẹ gánh gì về nhà?" Những câu thơ ngắn gọn, súc tích đã khắc họa rõ nét hình tượng người mẹ tần tảo, lam lũ vì miếng cơm manh áo của gia đình. Vào mùa mưa bão, nước sông dâng cao khiến bờ đê bị sạt lở nghiêm trọng. Người phụ nữ ấy vẫn kiên cường, mạnh mẽ vượt qua mọi gian nan, hiểm nguy để đem về những thứ cần thiết nhất. Thế nhưng, đứa con nhỏ đang ốm yếu lại không hề biết điều đó. Nó cứ nghĩ rằng mẹ sẽ mang về ngô, khoai thay vì những thứ tầm thường kia. Chính vì lẽ đó, nó đã "đói lả suốt ngày/Tròn chạng vạng ngồi co ro", mặc kệ lời dỗ dành của bà. Đọc đến đây, chắc hẳn ai cũng cảm thấy xót xa, thương cảm cho hoàn cảnh trớ trêu của hai mẹ con. Dù sao thì người mẹ cũng đã rất cố gắng, nỗ lực để chăm sóc, bảo vệ con cái. Vậy mà cậu bé lại vô tâm, hờ hững đến mức này. Có lẽ, nó còn quá nhỏ để hiểu được nỗi khổ tâm của đấng sinh thành. Tuy nhiên, tất cả chỉ là tưởng tượng của nhà thơ. Ông đã hồi tưởng lại kí ức xưa cũ và bật khóc nức nở ngay trong giấc mơ. Điều này càng khẳng định tình yêu thương to lớn mà Vương Trọng dành cho mẹ. Bởi lẽ, nếu không trân trọng, nâng niu thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ phải rơi vào trạng thái đau đớn, tiếc nuối đến như vậy. Tiếp đến, tác giả tiếp tục bày tỏ nỗi nhớ khôn nguôi đối với người mẹ kính yêu: "Đêm tha phương con tìm lại những gì Với đời thực chẳng bao giờ gặp nữa Mong hình mẹ lại hiện về Giấc ngủ dù thêm lần con khóc giữa chiêm bao." Sau khi rời xa vòng tay ấm áp của cha mẹ, chàng trai trẻ đã phải trải qua muôn vàn khó khăn, thử thách nơi xứ người. Anh khao khát được trở về bên gia đình, được nghe tiếng ru dịu ngọt của mẹ mỗi tối. Thế nhưng, ước mơ ấy mãi mãi không thể trở thành hiện thực bởi mẹ đã vĩnh viễn ra đi. Giờ đây, anh chỉ có thể nhìn ngắm bóng dáng quen thuộc trong giấc mộng mà thôi. Thật đáng buồn làm sao! Tóm lại, bài thơ "Khóc giữa chiêm bao" đã phản ánh chân thực nỗi nhớ nhung, day dứt của Vương Trọng dành cho người mẹ quá cố. Đây cũng là chủ đề xuyên suốt xuất hiện trong hầu hết các sáng tác của ông.