Chị Dậu là một người phụ nữ nông dân nghèo khổ, bị áp bức bóc lột nặng nề. Chồng chị ốm đau, nợ sưu thuế đè nặng lên vai chị. Trong hoàn cảnh ấy, chị đã phải bán con để lấy tiền nộp sưu cho chồng. Nhưng bọn cường hào không chịu buông tha gia đình chị. Chúng bắt chị phải nộp thêm suất sưu cho em chồng đã chết từ năm ngoái. Anh Dậu đang ốm cũng bị chúng lôi ra đánh đập dã man. Trước tình cảnh đó, chị Dậu đã vùng dậy phản kháng mạnh mẽ. Chị đã đánh ngã tên cai lệ và người nhà lí trưởng, đồng thời tuyên bố sẽ không bao giờ trả thêm bất cứ thứ gì nữa. Hành động của chị Dậu thể hiện tinh thần đấu tranh kiên cường, bất khuất của người nông dân Việt Nam trước ách thống trị của thực dân phong kiến. Hình tượng chị Dậu được xây dựng bằng những nét vẽ chân thực, sinh động. Chị là một người phụ nữ hiền lành, chất phác nhưng cũng rất dũng cảm, kiên cường. Chị là đại diện tiêu biểu cho tầng lớp nông dân Việt Nam trong xã hội xưa. Câu tục ngữ "Có chí thì nên" khuyên nhủ con người cần có ý chí, nghị lực để vượt qua khó khăn, thử thách, đạt được mục tiêu của mình. Ý chí, nghị lực là sức mạnh giúp con người vươn lên trong cuộc sống. Nó giúp ta vượt qua mọi khó khăn, thử thách, đạt được thành công. Người có ý chí, nghị lực luôn biết cách vượt qua khó khăn, thử thách, không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng. Họ luôn kiên trì, bền bỉ theo đuổi mục tiêu của mình đến cùng. Trong văn học, hình ảnh mùa xuân trong hai bài thơ "Mùa xuân của tôi" (Vũ Bằng) và "Mùa xuân nho nhỏ" (Thanh Hải) đều mang vẻ đẹp tươi mới, tràn đầy sức sống. Tuy nhiên, mỗi bài thơ lại có những nét riêng biệt. Mùa xuân trong "Mùa xuân của tôi" là mùa xuân của quê hương đất nước, với những hình ảnh quen thuộc như hoa đào, chim én, dòng sông xanh biếc,... Mùa xuân trong "Mùa xuân nho nhỏ" là mùa xuân của tâm hồn, với khát vọng cống hiến cho đời. Hai bài thơ đã góp phần làm phong phú thêm kho tàng văn học Việt Nam, đồng thời thể hiện tình yêu quê hương, đất nước sâu sắc của các nhà thơ.