Trong làng thơ Việt Nam, có những nhà thơ đã để lại dấu ấn riêng của mình trong lòng độc giả. Nếu như Nguyễn Du mang tới nỗi buồn nhân tình thế thái, Tú Xương là tiếng cười chua chát trước xã hội, Hồ Chí Minh là những trăn trở nước non, thì Xuân Quỳnh lại ghi điểm bằng những tác phẩm thơ giản dị, giàu tình cảm và rất gần gũi. Thơ Xuân Quỳnh là tiếng lòng của một tâm hồn phụ nữ nhiều trắc ẩn, vừa hồn nhiên tươi tắn, vừa chân thành đằm thắm và luôn da diết trong khát vọng hạnh phúc đời thường. Tác phẩm tiêu biểu của Xuân Quỳnh phải kể tới bài thơ "Lời Ru Của Mẹ".
Bài thơ được xuất bản vào năm 1980. Với giai điệu sâu lắng, trữ tình, Lời ru của mẹ nhanh chóng chiếm được cảm tình của đông đảo độc giả. Qua đó, Xuân Quỳnh muốn gửi gắm tình cảm, sự hy sinh của một người mẹ dành cho con của mình.
Mở đầu bài thơ, Xuân Quỳnh đã khái quát lời ru giống như một sợi chỉ đỏ xuyên suốt cuộc đời mỗi người. Nó bắt đầu xuất hiện từ lúc chúng ta còn nằm nôi, theo dõi chúng ta đến cả khi trưởng thành, thậm chí là về già.
"Lời ru ẩn nơi nào
Giữa mênh mang trời đất
Khi con vừa ra đời
Lời ru về mẹ hát"
Lúc mới chào đời, lời ru cũng ta thật nhỏ, chỉ giống như tiếng hát ru nhè nhẹ vang lên từ đâu đó. Đó là âm thanh nhẹ nhàng, trầm bổng ngân nga, khiến em bé cảm thấy quen thuộc, an tâm mà chìm vào giấc ngủ.
" Lúc con nằm ấm áp
Lời ru là tấm chăn
Trong giấc ngủ êm đềm
Lời ru thành giấc mộng"
Rồi khi con tỉnh dậy, lời ru vẫn ở đó, đi theo con từng bước chân, chờ đợi con khám phá cuộc đời. Trên chặng đường ấy, có những lúc con sẽ mệt mỏi, vấp ngã, thì lời ru chính là cái ôm ấm áp, là vòng tay che chở, là tấm đệm mềm mại, là ngọn cỏ thơm mát, là dòng suối trong veo,... giúp xoa dịu vết thương, tiếp thêm sức mạnh để con vững vàng bước tiếp.
"Và khi con cah lớn lên
Đời lăn lội ít nhiều vất vả
Lời ru vẫn sát bên con
Câu hát mẹ vẫn tự hồi nào."
Dù là khi con còn nhỏ bé, hay khi con lớn rồi thì lời ru vẫn luôn ở bên cạnh. Lời ru hóa thành bóng râm dịu dàng, khi con đi học, lời ru ở cổng trường; khi con đi làm, lời ru hóa thành ước mơ màu xanh hi vọng. Dù là ban ngày bận rộn, hay đêm khuya tĩnh lặng, thì lời ru vẫn luôn ở đó, mãi mãi đồng hành cùng con.
"Một lời thôi, rất nhẹ
Chỉ là lời ru thôi
Vẫn nguyên vẹn như xưa
Không hề thêm bớt vơi
Một đời người, một dòng sông...
Mấy lời ru cũng chảy trong lòng con rồi."
Mẹ đã nuôi dưỡng con trong lời ru, nuôi dưỡng trong giấc mộng êm đềm. Lời ru của mẹ chính là cội nguồn, gốc rễ của gia đình, là chiếc nôi của quê hương, xứ sở. Nhờ có lời ru ấy mà con được sinh ra, lớn lên, trưởng thành, nhờ có lời ru ấy mà con có được cuộc sống như ngày hôm nay.
Tóm lại, "Lời Ru Của Mẹ" là một bài thơ hết sức ý nghĩa, sâu sắc, ca ngợi tình mẫu tử cao cả.