câu 1: Thể thơ tự do, có vần chân và vần lưng xen kẽ nhau.
câu 2: Nhân vật trữ tình là người con. Đối tượng trữ tình là người mẹ của mình.
câu 3: : Hình ảnh bàn tay được nhắc tới 5 lần trong bài thơ. Những hành động, việc làm của đôi bàn tay mẹ được nhà thơ miêu tả trong bài thơ là: + Gánh nặng nhọc nhằn, gánh cả tuổi xuân, hy sinh cuộc sống, miệt mài lo toan, chịu đựng mọi khó khăn, vất vả, chăm sóc gia đình, nuôi dưỡng con cái. Bàn tay mẹ còn có thể tạo nên những điều kỳ diệu, mang lại hạnh phúc và niềm vui cho con người. Ý nghĩa tượng trưng của đôi bàn tay mẹ: Đôi bàn tay mẹ là biểu tượng cho tình yêu thương vô bờ bến, sự hi sinh cao cả, sức mạnh phi thường và khả năng tạo dựng những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống.
câu 4: Câu hỏi yêu cầu học sinh xác định được biện pháp tu từ so sánh "hoa tay mười ngón thiên thần" với "vầng mây xanh". Hiệu quả nghệ thuật: Biện pháp so sánh đã giúp tác giả thể hiện tình cảm biết ơn sâu sắc đối với người mẹ. Hình ảnh "thiên thần" gợi vẻ đẹp thanh tao, thuần khiết; hình ảnh "vầng mây xanh" lại gợi sự bình yên, êm đềm. Qua đó, ta thấy được tình mẫu tử thiêng liêng, cao quý.
câu 5: Trong cuộc sống này, ai chẳng có những lần mắc lỗi. Nhưng quan trọng là sau đó, chúng ta đã biết hối hận và sửa chữa sai lầm ấy. Tôi cũng đã từng phạm một lỗi lầm khiến tôi day dứt mãi với người bạn thân nhất của mình. Đó là An- cậu bạn từ bé cùng tôi học hành, chơi đùa.Tôi vẫn nhớ như in cái ngày hôm ấy, khi tôi đã vô tình bỏ mặc An để cậu ấy lại ở nhà ga xe lửa.
An và tôi là đôi bạn cùng tiến hồi cấp một. Nhà hai đứa cách nhau nửa cây số nên chúng tôi thường cùng nhau đến trường. Mỗi sáng, tôi chạy qua nhà gọi An đi học. Hôm ấy, tôi thức dậy sớm hơn mọi khi, đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi thay đồng phục, buộc tóc gọn gàng chuẩn bị qua đón An. Đến nơi, tôi thấy cửa nhà An mở toang, không thấy cậu ấy ra ngoài chào đón tôi như mọi khi. Tôi cất tiếng gọi, nhưng chẳng có ai trả lời. Tôi nghĩ rằng An đang ở trong vườn, liền bước vào tìm kiếm. Vườn nhà An trồng rất nhiều cây ăn quả. Mùa nào thứ nấy. Lúc này, tôi mới nhận ra rằng, đây là thời điểm cam đang chín rộ. Quả cam vàng ươm, thơm nức, tỏa hương ngào ngạt khắp khu vườn. Tôi thèm được thưởng thức ngay món quà ngọt lịm ấy. Thế là, tôi tự cho phép mình hái một quả to nhất, mọng nước nhất để ăn. Ăn hết quả này, tôi lại muốn ăn thêm quả nữa. Cứ như vậy, trên đường tới trường, chiếc túi của tôi đã nặng trĩu cam.
Xoa bụng no căng, tôi háo hức mong sao nhanh chóng được đến lớp để kể cho An nghe về chuyện vừa rồi. Vậy mà khi đến bến xe bus, tôi chẳng thấy An đâu. Chuyến xe khách cứ thế lăn bánh. Tôi đứng sững sờ, bất lực nhìn theo. Chẳng lẽ tôi đã bỏ quên An? Hay là cậu ấy đã cố ý giận dỗi tôi? Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu tôi. Tôi vội vã chạy ngược lên phía trước, tìm kiếm hình bóng của An. Không hiểu sao, lúc ấy, tôi có linh cảm chẳng lành. Và đúng thật, không có An ở đây. Một mình tôi bơ vơ giữa sân ga vắng vẻ. Tôi bắt xe buýt về nhà. Trên đường về, tôi cứ trăn trở mãi với nỗi băn khoăn: "Liệu An có gặp được xe buýt về nhà hay không?". Về đến nhà, tôi thấy bố mẹ đang đi làm. Tôi lo lắng, sợ hãi, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt trực trào ra. Tôi chỉ mong sao, chuyện này chẳng ai biết. Tôi âm thầm thay quần áo rồi nằm vật ra giường. Nhưng tôi không thể nào thôi nghĩ về An. Tôi tưởng tượng cảnh cậu ấy chờ đợi tôi, rồi thất vọng, buồn bã ra về. Tôi nghĩ về những quả cam còn sót lại trong túi, nghĩ về ánh mắt trìu mến, tin yêu mà An luôn dành cho tôi. Càng nghĩ, tôi càng thương An. Càng nghĩ, tôi càng trách bản thân ích kỷ, hẹp hòi. Tôi ngồi bật dậy, lấy điện thoại gọi cho An. Tiếng chuông đổ liên tục nhưng chẳng có ai nhấc máy. Bụng tôi quặn thắt lại, giống như cái cảm giác khi chờ đợi ai đó trong vô vọng. Rồi bố mẹ tôi phát hiện ra việc tôi đã làm. Bố nghiêm giọng nhắc nhở, còn mẹ thì lặng lẽ thở dài. Cả buổi tối hôm ấy, tôi sống trong tâm trạng thấp thỏm, lo âu.
Đến tận khuya, An mới về nhà. Nhìn thấy tôi, An ngạc nhiên lắm. Còn tôi, tôi chỉ im lặng, nhìn chăm chú vào An. Chúng tôi ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn học quen thuộc. Tôi ngập ngừng giải thích:
- An ơi... Mình xin lỗi nhé!
An mỉm cười, xoa dịu tôi:
- Thôi, không sao đâu mà. Tớ cũng đoán là cậu bận gì đó. Nên tớ đi nhờ một bạn khác về nhà.
Nghe vậy, tôi càng ân hận hơn. Tôi nắm chặt tay An, rụt rè nói:
- Cậu có giận mình không? Tại mình ham chơi quá. Mình hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
An nhìn tôi bằng ánh mắt hiền từ, ấm áp:
- Thôi, đừng khóc nữa. Lần sau, cậu nhớ cẩn thận hơn nhé!
Sau lần ấy, tôi luôn ghi nhớ lời hứa của mình. Tôi và An vẫn tiếp tục là đôi bạn gắn bó, thân thiết. Dù bây giờ đã lớn khôn, nhưng tôi vẫn không thể nào quên kỉ niệm đáng xấu hổ ngày hôm ấy. Bởi nó giúp tôi nhận ra giá trị của tình bạn.