Nguyễn Bính được mệnh danh là nhà thơ đồng nội, ghi dấu ấn với công chúng bởi hồn thơ mộc mạc, gần gũi, mang đậm sắc thái dân gian. Thơ ông thường viết về chủ đề tình yêu và những kỷ niệm thôn quê. Trong đó, "Những bóng người trên sân ga" là tác phẩm đặc sắc, thể hiện rõ phong cách sáng tác của tác giả. Bài thơ được rút ra từ tập Lỡ bước sang ngang, sáng tác khi thi sĩ phải sống xa gia đình. Nhân vật trữ tình xuất hiện cùng nỗi niềm tâm sự sâu kín chính là tác giả. Mở đầu bài thơ là hình ảnh sân ga quen thuộc - nơi tiễn biệt, gặp gỡ. Sân ga lúc này đông vui, nhộn nhịp, tấp nập những người ra kẻ vào. Người đi, kẻ về; người tiễn ở lại; người hững hờ... Đó là những hoạt động thường nhật ở sân ga. Nhưng đến với thơ Nguyễn Bính, sân ga ấy bỗng nhiên trở nên thật cô đơn, lạc lõng. Bởi nó gắn liền với cuộc chia ly đầy nước mắt của hai con người. Họ hẹn ước, thề nguyền, nhưng giờ phải rời xa nhau. Người ở lại ngóng trông, đợi chờ tin tức từ người đi xa. Hai con người ấy chính là anh và em trong bài thơ. Anh trở thành người lính chiến đấu bảo vệ Tổ quốc. Còn em thì trở về quê hương, rời xa nơi đây. Cuộc chia ly diễn ra đầy lưu luyến mà không biết ngày gặp lại. Em xuống tàu rồi, anh vẫn đứng đó dõi theo bóng hình em. Cho tới khi bóng dáng ấy khuất dần phía xa, anh mới chịu quay trở về. Tâm trạng của anh lúc này chắc hẳn rất trống vắng, buồn bã, nhớ thương. Hình bóng em cứ mãi khắc sâu trong tâm trí anh. Không có em ở bên, anh thấy mình như mất hết động lực. Mọi thứ trở nên vô nghĩa, anh chẳng thiết làm gì nữa. Anh chỉ mong thời gian trôi nhanh, để anh có thể trở về bên em. Niềm mong mỏi ấy được thể hiện qua câu thơ:
Tôi mua một bó hoa hồng
Trải lên ngực hoa tươi đỏ thắm
Hoa rơi rụng cánh lả lơi
Chẳng thơm, chẳng đẹp, chẳng vui, chẳng ngào
Chỉ thương, chỉ nhớ, chỉ chờ
Mà sao không thấy người mơ với chàng?
Bó hoa tươi ban nãy giờ chỉ còn lại những cánh hoa tàn tạ, rơi rụng dưới chân anh. Nó tượng trưng cho niềm hy vọng giờ đã vỡ vụn của người lính. Anh mong chờ từng phút, từng giây để được gặp lại người mình thương. Nhưng chờ hoài, chờ mãi mà không thấy em đâu. Tất cả chỉ còn lại sự thất vọng, đau khổ. Nỗi nhớ nhung, mong chờ ấy khiến anh chìm đắm trong ảo giác, tưởng tượng ra cảnh được gặp em. Nhưng cuối cùng, anh vẫn phải trở về với hiện thực phũ phàng. Em đã rời xa tầm mắt, chẳng còn điều gì níu giữ anh ở lại nơi đây thêm nữa. Anh đành ngậm ngùi bước đi, kết thúc cuộc hành trình tìm kiếm đầy vô vọng.
Tâm trạng của nhân vật trữ tình trong bài thơ "Những bóng người trên sân ga" là nỗi nhớ nhung da diết, mong chờ khắc khoải. Đó cũng là tiếng lòng của bao người đang yêu, sẵn sàng hi sinh tất cả vì tình yêu.