16/02/2025
16/02/2025
16/02/2025
Ngân Giang LêTrong văn học, nhà văn Nguyễn Minh Châu từng nói rằng: "Nhà văn phải là người đi tìm những hạt ngọc ẩn giấu trong bề sâu tâm hồn của con người." Ý kiến này không chỉ thể hiện nhiệm vụ của một nhà văn là khám phá và phô bày vẻ đẹp, sự phức tạp của tâm hồn con người, mà còn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc thấu hiểu và đồng cảm.
Câu chuyện "Người ăn xin" là một minh chứng rõ ràng cho triết lý này. Nhân vật "tôi" trong câu chuyện không có tài sản gì để cho người ăn xin, nhưng đã tặng ông lão món quà quý giá nhất: sự cảm thông và lòng nhân ái. Khi "tôi" nắm lấy tay ông lão và bày tỏ sự thông cảm, hành động này đã làm ông lão cảm động và cảm thấy biết ơn vô cùng. Điều này cho thấy rằng đôi khi, sự giúp đỡ không cần phải là vật chất, mà là những hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa từ trái tim.
Nhân vật "tôi" trong câu chuyện là một tấm gương sáng về lòng nhân ái và sự đồng cảm. Qua hành động nắm tay ông lão ăn xin, "tôi" đã thể hiện sự thấu hiểu sâu sắc và nhận ra rằng lòng tốt và sự hỗ trợ tinh thần cũng là những món quà vô giá. Bài học từ nhân vật "tôi" là một lời nhắc nhở rằng trong cuộc sống, chúng ta cần luôn nhìn nhận và trân trọng những giá trị tinh thần và sự kết nối giữa con người.
Tóm lại, qua câu chuyện "Người ăn xin", nhà văn Nguyễn Minh Châu đã thể hiện rõ triết lý rằng nhà văn phải đi tìm những hạt ngọc ẩn giấu trong bề sâu tâm hồn con người. Nhân vật "tôi" là một minh chứng sống động cho triết lý này, khi đã truyền tải thông điệp về lòng nhân ái, sự đồng cảm và giá trị của những hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa.
Ngân Giang Lê
16/02/2025
okarun hơi ngắn bạn ơi
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời