Tố Hữu và Xuân Quỳnh là hai nhà thơ tiêu biểu của nền thơ ca Việt Nam. Hai đoạn thơ trên là minh chứng rõ ràng cho tài năng và phong cách riêng của mỗi người. Tuy nhiên, cả hai đoạn thơ đều mang đậm dấu ấn của chủ nghĩa lãng mạn, thể hiện tình cảm gắn bó, thủy chung của con người.
Đoạn thơ thứ nhất trích trong bài thơ "Việt Bắc" của Tố Hữu. Đây là một trong những bài thơ hay nhất của ông, được viết vào năm 1954, khi cuộc kháng chiến chống Pháp thắng lợi, miền Bắc được giải phóng. Bài thơ là lời tâm tình của người cán bộ cách mạng với nhân dân Việt Bắc, thể hiện tình cảm gắn bó, thủy chung của họ. Trong đoạn thơ này, Tố Hữu đã sử dụng cặp đại từ xưng hô "mình" và "ta" rất tinh tế. "Mình" chỉ người cán bộ cách mạng, "ta" chỉ nhân dân Việt Bắc. Cách xưng hô này tạo nên giọng điệu tâm tình, tha thiết, như lời thủ thỉ của đôi lứa yêu nhau.
Cụm từ "sau trước" thể hiện sự bền vững, sâu sắc của tình cảm. Dù thời gian có thay đổi, hoàn cảnh có biến đổi thì tình cảm của họ vẫn luôn vẹn nguyên, không hề phai nhạt. Cụm từ "lòng ta" khẳng định sự chân thành, trọn vẹn của tình cảm. Người cán bộ cách mạng luôn dành trọn trái tim mình cho nhân dân Việt Bắc, dù họ có ở bất cứ đâu, làm bất cứ việc gì.
Đoạn thơ thứ hai trích trong bài thơ "Sóng" của Xuân Quỳnh. Đây là một trong những bài thơ tình nổi tiếng của bà, được viết vào năm 1967, khi đất nước đang trong giai đoạn kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bài thơ là lời tự bạch của người phụ nữ đang yêu, thể hiện tình yêu son sắt, thủy chung của cô. Trong đoạn thơ này, Xuân Quỳnh đã sử dụng phép đối xứng "xuôi về phương Bắc", "ngược về phương Nam". Phép đối xứng này tạo nên sự cân bằng, hài hòa, thể hiện sự thống nhất, bền chặt trong tình yêu của người phụ nữ.
Cụm từ "nơi nào em cũng nghĩ" thể hiện sự nhất quán, kiên định trong tình cảm của người phụ nữ. Dù ở bất cứ đâu, trong hoàn cảnh nào, cô vẫn luôn hướng về người đàn ông của mình. Cụm từ "hướng về anh một phương" thể hiện niềm tin tuyệt đối của người phụ nữ vào tình yêu. Cô luôn hướng về người đàn ông của mình, coi anh là ánh sáng, là bến bờ của cuộc đời mình.
Hai đoạn thơ trên đều thể hiện tình cảm gắn bó, thủy chung của con người. Tuy nhiên, chúng cũng có những nét riêng biệt. Đoạn thơ của Tố Hữu thể hiện tình cảm của nhân dân Việt Bắc đối với cách mạng, còn đoạn thơ của Xuân Quỳnh thể hiện tình yêu son sắt, thủy chung của người phụ nữ. Đoạn thơ của Tố Hữu sử dụng ngôn ngữ mộc mạc, giản dị, gần gũi với đời sống của nhân dân. Còn đoạn thơ của Xuân Quỳnh sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, ẩn dụ, thể hiện tâm hồn nhạy cảm, tinh tế của người phụ nữ.
Tóm lại, hai đoạn thơ trên là những minh chứng rõ ràng cho tài năng và phong cách riêng của Tố Hữu và Xuân Quỳnh. Chúng cũng góp phần thể hiện vẻ đẹp của tình cảm gắn bó, thủy chung của con người.