Bài thơ "Bến đò đêm trăng" của Anh Thơ là một tác phẩm tiêu biểu cho phong cách thơ trữ tình, lãng mạn của bà. Bài thơ miêu tả khung cảnh bến đò đêm trăng với những nét đẹp đặc trưng của vùng quê Bắc Bộ.
Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh bến đò vắng khách, tĩnh mịch, yên bình. Trên nền khung cảnh ấy, ánh trăng mờ ảo, lấp lánh, tạo nên vẻ đẹp huyền ảo, thơ mộng. Hình ảnh "bóng cô Hằng lơ lửng đứng soi gương" đã góp phần tô đậm thêm vẻ đẹp ấy. Cô Hằng là nhân vật quen thuộc trong văn hóa dân gian Việt Nam, thường được gắn liền với vầng trăng tròn đầy, tượng trưng cho sự viên mãn, hạnh phúc. Trong bài thơ này, cô Hằng được miêu tả đang "lơ lửng đứng soi gương", tạo nên một hình ảnh vừa thơ mộng, vừa ẩn chứa nỗi buồn man mác.
Tiếp đến, tác giả tiếp tục khắc họa hình ảnh con người trong khung cảnh thiên nhiên ấy. Cây si già "ôm chặt lấy những phiến đá" như muốn níu giữ thời gian, lưu giữ những kỉ niệm xưa cũ. Bờ đê cao "không có ai đi dạo" khiến cho khung cảnh càng trở nên trống trải, lạnh lẽo. Gió nhẹ nhàng lướt qua khóm lá, tạo nên âm thanh êm dịu, làm tăng thêm vẻ tĩnh lặng của đêm khuya.
Đến khổ thơ cuối cùng, tác giả đã vẽ nên khung cảnh bến đò khi có chuyến đò ngang. Chuyến đò xuất hiện đã mang theo niềm vui, hy vọng mới cho bến đò. Tiếng mái chèo gõ nhịp vào mạn thuyền, tiếng hát du dương của cô lái đò đã xua tan đi bầu không khí tĩnh mịch, u buồn. Ánh trăng chiếu xuống mặt nước, tạo nên khung cảnh lung linh, huyền ảo. Qua đó, ta thấy được niềm tin vào cuộc sống tốt đẹp hơn của tác giả.
Với ngôn ngữ giản dị, mộc mạc nhưng giàu sức gợi, bài thơ "Bến đò đêm trăng" đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả. Bài thơ đã thể hiện tình yêu quê hương, đất nước tha thiết của tác giả Anh Thơ. Đồng thời, bài thơ cũng khẳng định tài năng nghệ thuật của bà trong việc sử dụng ngôn ngữ, hình ảnh để tạo nên những vần thơ đẹp, lay động lòng người.