câu 1: Đề 1: Truyện ngắn "Điều ước" (Nguyễn Phan Khuê) Bà mở rương lấy một chiếc áo thật lạ: áo dài nhung đỏ thắm có kim tuyến long lanh như những hạt sương buổi sớm. Bà bảo cái áo này bà may từ khi bé còn ở trong bụng mẹ. Bé ngồi chăm chú nhìn bà. Bà mỉm cười rồi cầm một vật lạ ơi là lạ. Nó bằng cổ tay bé và được làm bằng nhung đen nhánh. Bà gỡ những sợi tóc bạc xuống rồi cuộn lên đâù. Dường như bà biết bé ngạc nhiên lắm. Bà baỏ: - cái này gọi là cái vấn tóc. bà ăn trâù, gương mặt hồng lên như đánh phấn. a, trông bà đẹp quá, cứ như diễn viên trên sân khấu âý. bé háo hức: - bà ơi, bao giờ cháu có quần áo đẹp như của bà ạ? bà cười: - chỉ có các bà già mới mặc thế này thôi, khi nào cháu lớn, cháu sẽ mặc quần bò, áo phông như cô nga ở bên hàng xóm. hay là cháu sẽ mặc váy đầm, đi giầy cao thế này này - ngừng một lúc bà nói tiếp - bé lon ton chạy lại kéo cánh tủ kia nhé. bé lon ton chạy lại kéo cánh tủ ra và cầm chuỗi hạt cho bà. Những hạt tràng nhẵn bóng va vào nhau lách cách. Bà bảo mỗi hạt tràng ấy là một điều ước. Thế thì thích thật, bà có bao nhiêu điều ước đeo trên cổ. Mà cái chuỗi hạt này hiệu nghiệm thật, mỗi lần bà ước cái gì là đều được cái âý. Có lần bà lim dim mắt, tay cầm tràng hạt ước: “ước gì tôi có con búp bê đội mũ nồi lệch, chân đi giày đỏ để tặng cháu tôi”. bà mở mắt rồi nói với bé: “cháu tới đầu giường của bà, thế nào cũng có búp bê”. bé lon ton chạy lại đó, quả là có con búp bê mà hôm qua đi chơi bé nhìn thấy và rất thích... - bà ơi, chiếc vòng này có phải là của bà tiên trong câu chuyện hôm nọ bà kể cháu nghe không? bà gật đâù. bà bế bé lên, làn vải nhung áp vào má bé mát lịm. bé mặc váy đầm xòe trắng tinh, đôi giày cùng chiếc ví nhỏ xíu màu đỏ... đã bao lần bà mặc áo quần như thế đưa bé đi chùa, lễ tết. bé cứ lũn chũn nắm bàn tay nhăn nheo của bà. Thỉnh thoảng, sợ bé mỏi chân, bà lại bế bé lên, cho đến một lần bà vừa bế bé lên, vừa noí: - chà, cái cún của bà dạo này nặng thế, lớn tướng rôì, chẳng mấy mà thành cô gaái. Vâng, bé lớn hơn trước rôì, cái váy đầm xòe dạo trước bé mặc giờ đã ngắn, đôi giày đỏ đã chật rôì. Nhưng lạ quá, sao chiếc áo nhung dài đỏ thắm của bà mỗi khi bà mặc lại cứ như dài rộng hơn ra? bé hỏi thì bà mỉm cười: - là để cho cháu lớn lên đâý! bé đến tuổi đi học, chiếc cặp nhỏ đeo sau lưng, bộ đồng phục làm bé lớn vổng lên. hôm đi khai giảng, bà gài lên đầu bé chiếc nơ trắng. Ở nhà cũng như ở trường mỗi khi nhớ đến chiếc vòng nhiệm màu của bà, bé lại nghĩ xem mình có thật ngoan không. “Hôm qua bé dây mực ra bàn, người ngoan không làm bẩn bàn học. Hôm kia bé vấp ngã, lại còn khóc nhè, người ngoan đi đứng cẩn thận và không khóc nhè…” Một buổi bé đi học về, và hơi ngỡ ngàng: “Sao nhà mình lại đông người thế nhỉ? Sao bà nằm ngủ trên giường mà lại mặc áo daì, vấn tóc?” Mẹ ào ra ôm bé vào lòng, đôi mắt mẹ đỏ hoe. Mẹ dắt bé vào gặp bà lần cuối. Bà ngủ thật ngon, đôi mắt khép lại nhẹ nhàng như là bà vẫn đang cầm chuỗi hạt, ước một điều gì đó cho bé. Chiếc áo nhung đỏ thắm, chiếc khăn vấn đen huyền… bé mở tủ lấy chuỗi hạt gỗ đen bóng, bé ôm tràng hạt vào lòng, những hạt gỗ va vào nhau lách cách. “Bà ơi, cháu sẽ thật ngoan để được ước. Cháu sẽ ước bà tỉnh dậy bà nhé!” Chú thích: Nhà văn Nguyễn Phan Khuê sinh năm 1971, là người con của quê hương miền quan họ, thuộc làng mão điền, xã mão điền, huyện thuận thành, tỉnh bắc ninh. Những cuốn sách đã xuất bản của nhà văn gồm: Thiếu nữ bị lạc – tiểu thuyết, in năm 1992; Đại úy tí hon – tập truyện thiếu nhi, in năm 1998; Quà của ông ngoại – tập truyện thiếu nhi, in năm 2011. Và năm 2023 mới đây là tập truyện ngắn Hương hoa hoàng lan dưới bút danh Khuê Phan do nhà xuất bản Kim Đồng phát hành.
câu 2: Đề 1: Truyện ngắn Điều ước (Nguyễn Phan Khuê): Bà mở rương lấy một chiếc áo thật lạ: áo dài nhung đỏ thắm có kim tuyến long lanh như những hạt sương buổi sớm. Bà bảo cái áo này bà may từ khi bé còn ở trong bụng mẹ. Bé ngồi chăm chú nhìn bà. Bà mỉm cười rồi cầm một vật lạ ơi là lạ. Nó bằng cổ tay bé và được làm bằng nhung đen nhánh. Bà gỡ những sợi tóc bạc xuống rồi cuộn lên đâù. Dường như bà biết bé ngạc nhiên lắm. Bà baỏ: "cái này gọi là cái vấn tóc. bà ăn trâù, gương mặt hồng lên như đánh phấn. A, trông bà đẹp quá, cứ như diễn viên trên sân khấu âý. Bé háo hức: "Bà ơi, bao giờ cháu có quần áo đẹp như của bà ạ?". Bà cười: "Chỉ có các bà già mới mặc thế này thôi, khi nào cháu lớn, cháu sẽ mặc quần bò, áo phông như cô Nga ở bên hàng xóm. Hay là cháu sẽ mặc váy đầm, đi giầy cao thế này này - ngừng một lúc bà nói tiếp - bé ngoan lấy hộ bà chuỗi hạt ở trong tủ kia nhé". Bé lon ton chạy lại kéo cánh tủ ra và cầm chuỗi hạt cho bà. Những hạt tràng nhẵn bóng va vào nhau lách cách. Bà bảo mỗi hạt tràng ấy là một điều ước. Thế thì thích thật, bà có bao nhiêu điều ước đeo trên cổ. Mà cái chuỗi hạt này hiệu nghiệm thật, mỗi lần bà ước cái gì là đều được cái âý. Có lần bà lim dim mắt, tay cầm tràng hạt ước: "Ước gì tôi có con búp bê đội mũ nồi lệch, chân đi giày đỏ để tặng cháu tôi". Bà mở mắt rồi nói với bé: "Cháu tới đầu giường của bà, thế nào cũng có búp bê". Bé chạy lại đó, quả là có con búp bê mà hôm qua đi chơi bé nhìn thấy và rất thích... - Bà ơi, chiếc vòng này có phải là của bà tiên trong câu chuyện hôm nọ bà kể cháu nghe không? Bà gật đâù. Bà bế bé lên, làn vải nhung áp vào má bé mát lịm. Bé mặc váy đầm xòe trắng tinh, đôi giày cùng chiếc ví nhỏ xíu màu đỏ... đã bao lần bà mặc áo quần như thế đưa bé đi chùa, lễ tết. Bé cứ lũn chũn nắm bàn tay nhăn nheo của bà. Thỉnh thoảng, sợ bé mỏi chân, bà lại bế bé lên, cho đến một lần bà vừa bế bé lên, vừa nói: "Chà, cái cún của bà dạo này nặng thế, lớn tướng rồi, chẳng mấy mà thành cô gái". Vâng, bé lớn hơn trước rôì, cái váy đầm xòe dạo trước bé mặc giờ đã ngắn, đôi giày đỏ đã chật rôì. Nhưng lạ quá, sao mà chiếc áo nhung dài đỏ thắm của bà mỗi khi bà mặc lại cứ như dài rộng hơn ra? Bé hỏi thì bà mỉm cười: "Là để cho cháu lớn lên đấy!". Bé đến tuổi đi học, chiếc cặp nhỏ đeo sau lưng, bộ đồng phục làm bé lớn vổng lên. Hôm đi khai giảng, bà gài lên đầu bé chiếc nơ trắng. Ở nhà cũng như ở trường mỗi khi nhớ đến chiếc vòng nhiệm màu của bà, bé lại nghĩ xem mình có thật ngoan không. "Hôm qua bé dây mực ra bàn, người ngoan không làm bẩn bàn học. Hôm kia bé vấp ngã, lại còn khóc nhè, người ngoan đi đứng cẩn thận và không khóc nhè..." Một buổi bé đi học về, và hơi ngỡ ngàng: "Sao nhà mình lại đông người thế nhỉ? Sao bà nằm ngủ trên giường mà lại mặc áo daì, vấn tóc?" Mẹ ào ra ôm bé vào lòng, đôi mắt mẹ đỏ hoe. Mẹ dắt bé vào gặp bà lần cuối. Bà ngủ thật ngon, đôi mắt khép lại nhẹ nhàng như là bà vẫn đang cầm chuỗi hạt, ước một điều gì đó cho bé. Chiếc áo nhung đỏ thắm, chiếc khăn vấn đen huyền... bé mở tủ lấy chuỗi hạt gỗ đen bóng, bé ôm tràng hạt vào lòng, những hạt gỗ va vào nhau lách cách. "Bà ơi, cháu sẽ thật ngoan để được ước. Cháu sẽ ước bà tỉnh dậy bà nhé!" Chú thích: Nhà văn Nguyễn Phan Khuê sinh năm 1971, là người con của quê hương miền quan họ, thuộc làng mão điền, xã mão điền, huyện thuận thành, tỉnh bắc ninh. những cuốn sách đã xuất bản của nhà văn gồm: thiếu nữ bị lạc - tiểu thuyết, in năm 1992; đại úy tí hon - tập truyện thiếu nhi, in năm 1998; quà của ông ngoại - tập truyện thiếu nhi, in năm 2011. và năm 2023 mới đây là tập truyện ngắn hương hoa hoàng lan dưới bút danh khuê phan do nhà xuất bản kim đồng phát hành.
câu 3: Đề 1: Truyện ngắn "Điều ước" của Nguyễn Phan Khuê.
a, Bà mở rương lấy một chiếc áo thật lạ: áo dài nhung đỏ thắm có kim tuyến long lanh như những hạt sương buổi sớm. Bà bảo cái áo này bà may từ khi bé còn ở trong bụng mẹ. Bé ngồi chăm chú nhìn bà. Bà mỉm cười rồi cầm một vật lạ ơi là lạ. Nó bằng cổ tay bé và được làm bằng nhung đen nhánh. Bà gỡ những sợi tóc bạc xuống rồi cuộn lên đâù. Dường như bà biết bé ngạc nhiên lắm. Bà baỏ: "Cái này gọi là cái vấn tóc. Bà ăn trâù, gương mặt hồng lên như đánh phấn. A, trông bà đẹp quá, cứ như diễn viên trên sân khấu âý. Bé háo hức: "Bà ơi, bao giờ cháu có quần áo đẹp như của bà ạ?". Bà cười: "Chỉ có các bà già mới mặc thế này thôi, khi nào cháu lớn, cháu sẽ mặc quần bò, áo phông như cô Nga ở bên hàng xóm. Hay là cháu sẽ mặc váy đầm, đi giầy cao thế này này - ngừng một lúc bà nói tiếp - Bé ngoan lấy hộ bà chuỗi hạt ở trong tủ kia nhé". Bé lon ton chạy lại kéo cánh tủ ra và cầm chuỗi hạt cho bà. Những hạt tràng nhẵn bóng va vào nhau lách cách. Bà bảo mỗi hạt tràng ấy là một điều ước. Thế thì thích thật, bà có bao nhiêu điều ước đeo trên cổ. Mà cái chuỗi hạt này hiệu nghiệm thật, mỗi lần bà ước cái gì là đều được cái âý. Có lần bà lim dim mắt, tay cầm tràng hạt ước: "Ước gì tôi có con búp bê đội mũ nồi lệch, chân đi giày đỏ để tặng cháu tôi". Bà mở mắt rồi nói với bé: "Cháu tới đầu giường của bà, thế nào cũng có búp bê". Bé chạy lại đó, quả là có con búp bê mà hôm qua đi chơi bé nhìn thấy và rất thích...
- Bà ơi, chiếc vòng này có phải là của bà tiên trong câu chuyện hôm nọ bà kể cháu nghe không? Bà gật đâù. Bà bế bé lên, làn vải nhung áp vào má bé mát lịm. Bé mặc váy đầm xòe trắng tinh, đôi giày cùng chiếc ví nhỏ xíu màu đỏ... Đã bao lần bà mặc áo quần như thế đưa bé đi chùa, lễ tết. Bé cứ lũn chũn nắm bàn tay nhăn nheo của bà. Thỉnh thoảng, sợ bé mỏi chân, bà lại bế bé lên, cho đến một lần bà vừa bế bé lên, vừa noí: "Chà, cái cún của bà dạo này nặng thế, lớn tướng rôì, chẳng mấy mà thành cô gaái." Vâng, bé lớn hơn trước rôì, cái váy đầm xòe dạo trước bé mặc giờ đã ngắn, đôi giày đỏ đã chật rôì. Nhưng lạ quá, sao mà chiếc áo nhung dài đỏ thắm của bà mỗi khi bà mặc lại cứ như dài rộng hơn ra? Bé hỏi thì bà mỉm cười: "Là để cho cháu lớn lên đâý!" Bé đến tuổi đi học, chiếc cặp nhỏ đeo sau lưng, bộ đồng phục làm bé lớn vổng lên. Hôm đi khai giảng, bà gài lên đầu bé chiếc nơ trắng. Ở nhà cũng như ở trường mỗi khi nhớ đến chiếc vòng nhiệm màu của bà, bé lại nghĩ xem mình có thật ngoan không. "Hôm qua bé dây mực ra bàn, người ngoan không làm bẩn bàn học. Hôm kia bé vấp ngã, lại còn khóc nhè, người ngoan đi đứng cẩn thận và không khóc nhè..." Một buổi bé đi học về, và hơi ngỡ ngàng: "Sao nhà mình lại đông người thế nhỉ? Sao bà nằm ngủ trên giường mà lại mặc áo daì, vấn tóc?" Mẹ ào ra ôm bé vào lòng, đôi mắt mẹ đỏ hoe. Mẹ dắt bé vào gặp bà lần cuối. Bà ngủ thật ngon, đôi mắt khép lại nhẹ nhàng như là bà vẫn đang cầm chuỗi hạt, ước một điều gì đó cho bé. Chiếc áo nhung đỏ thắm, chiếc khăn vấn đen huyền... Bé mở tủ lấy chuỗi hạt gỗ đen bóng, bé ôm tràng hạt vào lòng, những hạt gỗ va vào nhau lách cách. "Bà ơi, cháu sẽ thật ngoan để được ước. Cháu sẽ ước bà tỉnh dậy bà nhé!".
câu 4: Câu văn "Bà ăn trưa, gương mặt hồng lên như đánh phấn" sử dụng biện pháp tu từ so sánh ngang bằng. Tác giả so sánh "gương mặt hồng lên" của bà với hình ảnh "đánh phấn", nhằm mục đích:
* Gợi hình: Tạo nên hình ảnh cụ thể, rõ nét về vẻ đẹp rạng rỡ của bà sau bữa ăn. Gương mặt hồng hào, căng tràn sức sống giống như được trang điểm bởi lớp phấn mịn màng.
* Gợi cảm: Thể hiện sự yêu thương, ngưỡng mộ của người viết đối với bà. Hình ảnh "đánh phấn" gợi liên tưởng đến sự trẻ trung, xinh đẹp, tạo nên ấn tượng tốt đẹp về nhân vật.
Biện pháp so sánh giúp câu văn trở nên sinh động, giàu sức biểu đạt, góp phần khắc họa hình ảnh bà một cách chân thực và đầy cảm xúc.
câu 5: Đề 1: Truyện ngắn Điều ước (Nguyễn Phan Khuê): Bà mở rương lấy một chiếc áo thật lạ: áo dài nhung đỏ thắm có kim tuyến long lanh như những hạt sương buổi sớm. Bà bảo cái áo này bà may từ khi bé còn ở trong bụng mẹ. Bé ngồi chăm chú nhìn bà. Bà mỉm cười rồi cầm một vật lạ ơi là lạ. Nó bằng cổ tay bé và được làm bằng nhung đen nhánh. Bà gỡ những sợi tóc bạc xuống rồi cuộn lên đâù. Dường như bà biết bé ngạc nhiên lắm. Bà baỏ: – Cái này gọi là cái vấn tóc. Bà ăn trâù, gương mặt hồng lên như đánh phấn. A, trông bà đẹp quá, cứ như diễn viên trên sân khấu âý. Bé háo hức: – Bà ơi, bao giờ cháu có quần áo đẹp như của bà ạ? Bà cười: – Chỉ có các bà già mới mặc thế này thôi, khi nào cháu lớn, cháu sẽ mặc quần bò, áo phông như cô Nga ở bên hàng xóm. Hay là cháu sẽ mặc váy đầm, đi giầy cao thế này này – ngừng một lúc bà nói tiếp – Bé ngoan lấy hộ bà chuỗi hạt ở trong tủ kia nhé. Bé lon ton chạy lại kéo cánh tủ ra và cầm chuỗi hạt cho bà. Những hạt tràng nhẵn bóng va vào nhau lách cách. Bà bảo: Mỗi hạt tràng ấy là một điều ước. Thế thì thích thật, bà có bao nhiêu điều ước đeo trên cổ. Mà cái chuỗi hạt này hiệu nghiệm thật, mỗi lần bà ước cái gì là đều được cái âý. Có lần bà lim dim mắt, tay cầm tràng hạt ước: “Ước gì tôi có con búp bê đội mũ nồi lệch, chân đi giày đỏ để tặng cháu tôi.” Bà mở mắt rồi nói với bé: “Cháu tới đầu giường của bà, thế nào cũng có búp bê.” Bé chạy lại đó, quả là có con búp bê mà hôm qua đi chơi bé nhìn thấy và rất thích… – Bà ơi, chiếc vòng này có phải là của bà tiên trong câu chuyện hôm nọ bà kể cháu nghe không? Bà gật đâù. Bà bế bé lên, làn vải nhung áp vào má bé mát lịm. Bé mặc váy đầm xòe trắng tinh, đôi giày cùng chiếc ví nhỏ xíu màu đỏ… Đã bao lần bà mặc áo quần như thế đưa bé đi chùa, lễ tết. Bé cứ lũn chũn nắm bàn tay nhăn nheo của bà. Thỉnh thoảng, sợ bé mỏi chân, bà lại bế bé lên, cho đến một lần bà vừa bế bé lên, vừa nói: – Chà, cái cún của bà dạo này nặng thế, lớn tướng rồi, chẳng mấy mà thành cô gái. Vâng, bé lớn hơn trước rôì, cái váy đầm xòe dạo trước bé mặc giờ đã ngắn, đôi giày đỏ đã chật rôì. Nhưng lạ quá, sao mà chiếc áo nhung dài đỏ thắm của bà mỗi khi bà mặc lại cứ như dài rộng hơn ra? Bé hỏi thì bà mỉm cười: – Là để cho cháu lớn lên đâý! Bé đến tuổi đi học, chiếc cặp nhỏ đeo sau lưng, bộ đồng phục làm bé lớn vổng lên. Hôm đi khai giảng, bà gài lên đầu bé chiếc nơ trắng. Ở nhà cũng như ở trường mỗi khi nhớ đến chiếc vòng nhiệm màu của bà, bé lại nghĩ xem mình có thật ngoan không. “Hôm qua bé dây mực ra bàn, người ngoan không làm bẩn bàn học. Hôm kia bé vấp ngã, lại còn khóc nhè, người ngoan đi đứng cẩn thận và không khóc nhè…” Một buổi bé đi học về, và hơi ngỡ ngàng: “Sao nhà mình lại đông người thế nhỉ? Sao bà nằm ngủ trên giường mà lại mặc áo daì, vấn tóc?” Mẹ ào ra ôm bé vào lòng, đôi mắt mẹ đỏ hoe. Mẹ dắt bé vào gặp bà lần cuối. Bà ngủ thật ngon, đôi mắt khép lại nhẹ nhàng như là bà vẫn đang cầm chuỗi hạt, ước một điều gì đó cho bé. Chiếc áo nhung đỏ thắm, chiếc khăn vấn đen huyền… Bé mở tủ lấy chuỗi hạt gỗ đen bóng, bé ôm tràng hạt vào lòng, những hạt gỗ va vào nhau lách cách. “Bà ơi, cháu sẽ thật ngoan để được ước. Cháu sẽ ước bà tỉnh dậy bà nhé!” Chú thích: Nhà văn Nguyễn Phan Khuê sinh năm 1971, là người con của quê hương miền quan họ, thuộc làng mão điền, xã mão điền, huyện thuận thành, tỉnh bắc ninh. Những cuốn sách đã xuất bản của nhà văn gồm: Thiếu nữ bị lạc – tiểu thuyết, in năm 1992; Đại uý tí hon – tập truyện thiếu nhi, in năm 1998; Quà của ông ngoại – tập truyện thiếu nhi, in năm 2011. Và năm 2023 mới đây là tập truyện ngắn Hương hoa hoàng lan dưới bút danh Khuê Phan do nhà xuất bản Kim Đồng phát hành.