Nhắc đến Vũ Tú Nam, ta nhớ ngay đến một cây bút chuyên viết cho thiếu nhi. Những trang văn của ông khiến cho trẻ em say mê đọc còn người lớn lại hồi tưởng về tuổi thơ đã qua. Trong số những tác phẩm đặc sắc đó, truyện ngắn “Bà ốm” là một câu chuyện mà ấn tượng mãi trong lòng bạn đọc.
Truyện ngắn “Bà ốm” là một truyện ngắn rất nhẹ nhàng, ấm áp và ngọt ngào. Câu chuyện mở đầu bằng những bước chân thật nhanh của nhân vật tôi. Đó là vì tôi muốn là người đầu tiên đến thăm bà. Khi đến nơi, tôi thấy bà nằm trên giường với gương mặt hơi mệt mỏi. Cả nhà nhìn bà với ánh mắt đầy lo lắng. Tình huống truyện vô cùng đơn giản, không hề có sự cao trào hay kịch tính. Nhưng chính cái đơn giản ấy lại khiến cho câu chuyện trở nên gần gũi và thân thuộc hơn.
Người kể chuyện ở đây chính là tôi, tức là nhân vật trong câu chuyện. Vì vậy, tất cả những cảm xúc, suy nghĩ của nhân vật đều được bộc lộ một cách hết sức tự nhiên, gây ấn tượng mạnh mẽ với người đọc. Tôi vốn là đứa cháu hay trêu đùa bà, nhưng khi thấy bà bị ốm, tôi lại có thể nói với bà những lời vô cùng chân thật: “Không! Bà chẳng hề gầy. Bà vẫn đẹp lão như xưa”. Dù bà đã già nhưng tôi vẫn thấy bà đẹp. Bà vẫn rất khỏe mạnh, luôn giúp đỡ mọi người trong gia đình. Ngay cả khi bà bị ốm, tôi vẫn thấy bà đẹp lão, đẹp một cách rất riêng biệt.
Cốt truyện của “Bà ốm” không quá mới lạ, nó giống như là một thước phim ghi lại những hoạt động hằng ngày trong gia đình. Đó là những bữa cơm, là việc đi chợ, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Tất cả đều rất bình dị nhưng lại mang đậm ý nghĩa. Chính những sự việc bình thường như vậy khiến cho bà cảm thấy trống vắng khi bị ốm. Bình thường, bà luôn là người dậy sớm để chuẩn bị mọi thứ cho gia đình. Nhưng nay bà bị ốm, nằm bẹp trên giường. Không chỉ vậy, bà còn không được xem chương trình thiếu nhi mà bà yêu thích. Điều đó làm bà càng thêm buồn chán.
Khi mẹ đi chợ mua thuốc về, bà đã hỏi mẹ rằng liệu bác sĩ có đến khám cho bà không. Mẹ đã trả lời rằng không cần, bà chỉ bị ốm nhẹ thôi, uống thuốc và nghỉ ngơi là sẽ khỏi. Bà nghe thấy vậy liền vui vẻ uống thuốc, không còn lo lắng nữa. Sau khi uống thuốc, bà nằm ngủ thiếp đi. Đến lúc tỉnh dậy, bà thấy miệng khô đắng, sau khi uống nước, bà lại tiếp tục ngủ. Cho đến tối, bà mơ một giấc mơ kỳ lạ. Bà mơ thấy mình trở về quê hương, gặp lại những người bạn cũ. Họ cùng nhau trò chuyện, cười đùa, sống lại những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp. Giấc mơ đó rất chân thật, khiến bà cảm thấy lưu luyến khi phải rời xa. Sáng hôm sau, bà đã khỏi bệnh rồi.
Hình ảnh người bà trong câu chuyện hiện lên thật chân thực và rõ nét. Bà là một người phụ nữ tần tảo, chịu khó. Cả cuộc đời bà luôn hi sinh cho gia đình, con cháu. Bà luôn âm thầm làm mọi việc, chỉ xuất hiện khi cần thiết. Tuy tuổi đã cao nhưng bà vẫn rất khỏe mạnh, luôn giúp đỡ mọi người trong nhà. Từ khi bà bị ốm, tôi mới nhận ra sự quan trọng của bà. Trước đây, tôi thường nghịch ngợm, chạy nhảy khắp nơi. Tôi ít khi để ý đến bà, thậm chí còn tranh giành đồ chơi với em Nga. Nhưng bây giờ, khi bà bị ốm, tôi lại ngồi bên cạnh bà, nắm lấy tay bà và thủ thỉ trò chuyện cùng bà. Hành động đó cho thấy sự trưởng thành của tôi.
Tôi không còn là một đứa trẻ ngây ngô, vô tâm nữa. Giờ đây, tôi đã biết quan tâm đến người khác, dù chỉ là những hành động nhỏ nhoi. Truyện ngắn “Bà ốm” đã khắc họa một cách tinh tế và sâu sắc về tình yêu thương, sự quan tâm của con cháu đối với bà. Đồng thời, câu chuyện cũng ca ngợi vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ Việt Nam. Họ luôn là hậu phương vững chắc cho gia đình, sẵn sàng hy sinh cho chồng con.
Như vậy, “Bà ốm” là một truyện ngắn rất đáng để đọc và suy ngẫm. Tác phẩm đã mang đến cho chúng ta những bài học quý giá về tình yêu thương, sự quan tâm và trách nhiệm của mỗi người đối với gia đình.