phần:
câu 1: Thể thơ: Tự do
câu 2: Trong đoạn trích, tác giả đã sử dụng một số từ ngữ, hình ảnh để nói về tuổi trẻ và sự hy sinh của người lính: "áo con xanh", "mái tóc còn xanh như là đang xuân" - gợi lên vẻ đẹp tươi trẻ, tràn đầy sức sống của người lính; "lìa cành bất chợt" - thể hiện sự ra đi đột ngột, bất ngờ của người lính; "chiếc áo sờn, hơi ấm vẫn còn đây" - gợi lên sự hi sinh thầm lặng, cao cả của người lính; "quản gì đâu bao mồ hôi xương máu cho hôm nay con khôn lớn" - nhấn mạnh sự cống hiến, hy sinh to lớn của người lính cho Tổ quốc.
câu 3: Biện pháp tu từ được sử dụng trong hai câu thơ "mẹ hỏi trời, trời mưa nhòe tấm tức" và "mẹ hỏi đất, đất câm nín không hay" là nhân hóa. Tác giả đã nhân hóa bầu trời và mặt đất bằng cách miêu tả chúng với hành động và cảm xúc giống như con người. Bầu trời "mưa nhòe tấm tức", thể hiện nỗi đau đớn, xót xa của người mẹ khi mất đi đứa con; mặt đất "câm nín không hay", gợi lên sự im lặng, vô cảm trước nỗi đau ấy.
Việc sử dụng biện pháp nhân hóa giúp tăng sức gợi hình, gợi cảm cho lời thơ, khiến cho nỗi đau của người mẹ trở nên sâu sắc hơn, đồng thời tạo nên một bức tranh đầy ám ảnh về sự mất mát, tiếc nuối.
câu 4: Câu thơ "đất nước tự hào vì có các con" thể hiện niềm tự hào của đất nước đối với thế hệ trẻ - những người con ưu tú đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Nhịp trái tim đập nhịp bình yên sông núi là ẩn dụ cho tinh thần yêu nước, ý chí kiên cường, lòng dũng cảm của tuổi trẻ Việt Nam trong việc gìn giữ hòa bình, độc lập, tự do cho quê hương. Hai câu thơ này khẳng định vai trò quan trọng của thế hệ trẻ trong việc xây dựng và phát triển đất nước.
câu 5: Từ những hi sinh của người lính gợi nhắc đến trong đoạn trích, em đã rút ra được nhiều bài học về lẽ sống cho bản thân mình. Đó là phải biết trân trọng cuộc sống hòa bình mà chúng ta đang có ngày hôm nay; luôn ghi nhớ công lao to lớn của thế hệ cha ông đi trước; tích cực trau dồi tri thức, rèn luyện sức khỏe để góp phần xây dựng quê hương, đất nước ngày càng giàu đẹp hơn.
phần:
: "Mẹ tôi" là một truyện ngắn chứa chan tình cảm của bé Hồng đối với người mẹ nhân từ, tần tảo... Qua đó, ta thấy được một con người giàu lòng yêu thương và có tấm lòng vị tha cao đẹp - đứa con hiếu thảo Nguyễn Hồng. Hồng đã sớm mồ côi cha, em phải sống chịu đựng những lời nói cay nghiệt, những thành kiến vô cùng ác độc của họ hàng về việc mẹ sinh em bé khi cha đang tại ngũ. Em còn nhớ như in những lần bị mợ đuổi ra khỏi nhà, những lúc phải nghe những lời nói xấu xa độc địa của bà cô, nhưng em không hề trách mẹ, càng không ghét mẹ mà ngược lại Hồng rất yêu thương mẹ. Trong tâm hồn cậu bé Hồng, hình ảnh mẹ luôn chiếm trọn trái tim. Mẹ Hồng là người phụ nữ nông thôn Việt Nam xưa, nghèo khổ nhưng có tâm hồn cao đẹp. Người đọc sẽ không bao giờ quên được hành trình đến với cuộc sum họp gia đình đầy đau xót và niềm vui sướng của Hồng khi gặp lại mẹ.
Sau bao năm tháng mong chờ, đợi ngóng, Hồng đã được gặp lại mẹ. Khi vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ven đường, Hồng liền rảo bước đến bên mẹ, vừa chạy vừa gọi bối rối. Những tiếng "mợ ơi! Mợ ơi! Mợ ơi!" cất lên từ nỗi khao khát được gặp mẹ bấy lâu của chú bé. Đó cũng là tiếng gọi thân thương nhất đối với Hồng suốt mấy năm nay. Nó phá tan đi sự im lặng đến rợn ngợp của ngôi nhà lớn. Chú bé Hồng như quên hết mọi thứ xung quanh và trong mắt chú lúc này chỉ có tình yêu thương, niềm sung sướng được gặp lại mẹ. Bước chân chú càng chạy nhanh hơn, kiệp vội đến bên mẹ, cảm giác như có sức mạnh vô hình nào đó muốn nâng bổng chú lên trong giây phút thiêng liêng ấy. Đến khi bị mẹ đánh đòn vì miệng thét gào "Mợ ơi! Mợ ơi!", Hồng vẫn không hề giận dỗi. Bởi Hồng hiểu rằng, nỗi đau khổ của mẹ không gì có thể bù đắp được. Nỗi đau khổ của mẹ đã khiến Hồng trưởng thành hơn, suy nghĩ thấu đáo hơn. Chính niềm tin và sự hy vọng vào cuộc sống đã giúp mẹ vượt qua tất cả những tủi nhục, đắng cay để nuôi dưỡng Hồng nên người.
phần: