Truyện ngắn "Đôi bàn tay yêu thương" của tác giả Trương Thị Thúy là một câu chuyện cảm động về tình yêu thương gia đình và sự hy sinh cao cả của người phụ nữ. Tác phẩm được kể bằng ngôi thứ ba, tức là người kể chuyện đứng ngoài câu
chuyện và kể lại toàn bộ diễn biến sự việc. Điều này giúp người đọc có cái nhìn khách quan hơn về câu chuyện.
Ngôi kể thứ ba mang lại nhiều ưu điểm so với ngôi thứ nhất hoặc ngôi thứ hai. Thứ nhất, ngôi kể thứ ba giúp người đọc tiếp cận đầy đủ thông tin về nhân vật và sự kiện. Người kể chuyện biết hết mọi thứ về nhân vật và sự việc diễn ra, do đó có thể cung cấp cho người đọc một cái nhìn toàn diện về câu chuyện. Thứ hai, ngôi kể thứ ba cho phép người kể chuyện linh hoạt trong việc lựa chọn góc nhìn và di chuyển giữa các nhân vật. Điều này giúp tạo ra sự đa dạng trong cách kể chuyện và tăng tính hấp dẫn cho câu chuyện.
Nhan đề “Đôi bàn tay yêu thương” gợi lên hình ảnh đôi bàn tay của người bà, đôi bàn tay ấy đã chăm sóc, nuôi dưỡng đứa cháu nhỏ khôn lớn, trưởng thành. Đồng thời, đôi bàn tay ấy cũng là biểu tượng cho tình yêu thương bao la, vô bờ bến của bà dành cho cháu.
Truyện ngắn "Đôi bàn tay yêu thương" được xây dựng trên ngôn ngữ giản dị, gần gũi với cuộc sống hằng ngày. Tác giả sử dụng nhiều hình ảnh sinh động để miêu tả tình cảm giữa hai bà cháu, ví dụ như: “Bà nắm lấy tay tôi, xoa xoa rồi khẽ vuốt ve”, “Bà ôm tôi vào lòng, vỗ về”. Những hình ảnh này đã góp phần tạo nên bức tranh chân thực về tình yêu thương gia đình.
Ngoài ra, truyện ngắn còn sử dụng giọng điệu nhẹ nhàng, ấm áp, thể hiện tình cảm sâu sắc của cậu bé đối với bà. Giọng điệu này đã góp phần tạo nên sự đồng cảm và xúc động cho người đọc.
Câu chuyện "Đôi bàn tay yêu thương" là một câu chuyện cảm động về tình yêu thương gia đình. Qua câu chuyện, tác giả muốn nhắn nhủ tới người đọc rằng hãy luôn trân trọng tình yêu thương của gia đình, bởi đó là món quà quý giá nhất mà mỗi người được ban tặng.
Trong cuộc sống, chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều người, họ có thể yêu thương chúng ta hoặc lợi dụng ta. Tuy nhiên, để tìm được một người thật lòng quan tâm, lo lắng cho mình thì lại không dễ dàng. Bà của nhân vật chính là một người như vậy, bà đã chăm sóc, che chở cho cháu vượt qua những khó khăn, nguy hiểm của cuộc sống.
Khi lớn lên, đứa cháu được nhận vào làm ở một công ty lớn, nhưng trong quá trình làm việc, anh luôn bị khối lượng công việc khổng lồ cùng áp lực từ sếp tổng đè nặng. Trong lúc mệt mỏi, chán nản nhất, người mà anh nghĩ đến đầu tiên chính là bà, nghĩ đến những bữa cơm bà nấu, những lời quát mắng đầy yêu thương của bà. Sau đó, anh liền gác lại tất cả công việc để trở về nhà, khi trở về, anh thấy bà đang ngồi đợi mình bên mâm cơm. Anh chạy đến, ôm lấy bà rồi gục đầu vào ngực bà và khóc. Giọt nước mắt của anh thể hiện niềm hạnh phúc, sung sướng khi được trở về đoàn tụ với người thân sau một thời gian xa cách. Giọt nước mắt ấy còn thể hiện lòng biết ơn của người cháu đối với bà, bởi những cống hiến, hi sinh thầm lặng của bà dành cho cháu.
Bên cạnh đó, giọt nước mắt còn mang ý nghĩa phê phán những người con, người cháu vô tâm, bội bạc với cha mẹ, ông bà. Họ chỉ biết chạy theo những giá trị vật chất, sống cho riêng mình mà không quan tâm đến những người thân yêu xung quanh.
Qua câu chuyện trên, chúng ta có thể thấy được vai trò to lớn của gia đình đối với mỗi cá nhân. Gia đình là nơi vun đắp những tâm hồn, giúp con người tránh khỏi những bon chen của xã hội. Mỗi người cần biết trân trọng tình cảm gia đình, bởi đó là món quà thiêng liêng và quý giá nhất mà mỗi người được trao tặng khi sinh ra.