Tình mẫu tử luôn là thứ tình cảm thiêng liêng nhất đối với cuộc sống của mỗi con người. Người mẹ sinh ta ra và nuôi nấng ta trưởng thành, luôn dành cho ta những gì tốt đẹp nhất. Chính vì vậy, ta cũng luôn cố gắng để mang đến niềm vui cho mẹ. Thế nhưng, không phải ai cũng có diễm phúc được tận tay trao tặng cho mẹ món quà như ý. Và đó là lý do mà tôi vô cùng trân trọng chiếc áo Tết mẹ mua cho tôi.
Chiếc áo Tết ấy là cả một câu chuyện dài. Hồi ấy nhà tôi nghèo lắm, đông anh em, bố tôi mất sớm, ngày ngày mẹ tôi phải thức khuya dậy sớm làm lụng vất vả lo cho các con. Trong khi đó, bên hàng xóm nhà tôi có bé Bích, con cô Năm. Nhà cô Năm khá giả, bé Bích lại rất xinh xắn, đáng yêu, ăn mặc lúc nào cũng tươm tất, thơm tho. Mỗi lần sang nhà cô Năm chơi, tôi thấy bé Bích khoe: "Mẹ mua cho tui cái áo mới nè!". Lần nào cũng vậy, bé khoe được áo mới với vẻ mặt rạng rỡ, sung sướng. Tôi nhìn theo, trong lòng trào dâng một nỗi tủi hờn. Tôi thương mẹ, thương thân mình lắm nhưng chẳng biết làm sao.
Năm nay, Tết đến, mẹ tôi may cho tôi một bộ đồ thật đẹp. Ngày 30 Tết, tôi mặc bộ đồ mới đứng chờ mẹ đi chợ về. Vừa thấy mẹ, tôi vội chạy ra khoe: "Mẹ ơi! Con có áo mới đây nè! Mẹ coi, đẹp không?". Mẹ ôm tôi vào lòng, xoa đầu tôi rồi khen: "Con mẹ lớn rồi, áo vừa vặn, đẹp ghê nha!". Tôi sung sướng nằm ngủ với niềm mong đợi ngày mai sang nhà cô Năm khoe áo mới. Sáng mùng Một Tết, tôi mặc bộ đồ mới, đội chiếc mũ hồng hớn hở đi sang nhà cô Năm. Vừa bước vào cổng, thấy tôi, bé Bích reo lên: "Chị Hai, chị Hai! Ra vườn hái cho tui trái ổi đi!". Tôi định quay lại nhà, nhưng nghĩ sao tôi lại thôi. Tôi đi ra vườn, chọn trái ổi ngon nhất, rửa sạch rồi đưa cho bé Bích. Bé Bích cười tươi, cầm trái ổi chạy vô nhà. Bỗng nhiên, cô Năm gọi tôi lại, đưa cho tôi một chiếc áo đầm màu hồng rực rỡ và nói: "Cái này cho con nè, mặc thử đi con!" . Tôi mặc thử, xoay vòng trước mặt cô Năm. Cô Năm khen: "Đẹp quá ha! Thích quá ha!". Tôi thích thú cười tít mắt. Cô Năm quay sang hỏi Bích: "Con thấy chị Hai mặc áo đẹp không? Thích hơn áo của con không?". Bé Bích ngây thơ đáp: "Đẹp dữ vậy bà ơi! Nhưng mà con không có mặc đồ hai áo đâu nha! Con mặc áo của con hà!". Cô Năm cười, xoa đầu bé Bích rồi quay sang bảo tôi: "Hay quá ha! Hai áo hai màu, con mặc áo trắng, chị con mặc áo hồng cho nó nổi. Ra đây cô chụp hình". Nói xong, cô Năm lấy điện thoại ra chụp hình hai đứa tụi tôi đang mặc hai chiếc áo khác màu nhau. Chụp hình xong, cô Năm kêu hai đứa ra vườn hái trái cây đem về nhà chưng Tết.
Lần lượt từng đứa, tới tôi. Khi tôi đưa rổ ra mương vớt trái, tôi phát hiện một chiếc áo rất đẹp, chiếc áo thun có in hình mèo bự mà tôi rất thích. Tôi định vớt chiếc áo lên thì một cành cây gãy, khiến tôi rơi xuống mương. Nước ngập đến cổ, tôi hoảng hốt vùng vẫy. Bé Bích nghe tiếng hô hoán chạy ra thì thấy tôi đang chới với dưới mương. Bé Bích nhanh chóng kéo tôi lên bờ. Lúc đó, cô Năm cũng vừa chạy tới. Hai cô cháu la thất thanh, khóc nức nở. May mắn, tôi không bị sao, chỉ bị ướt quần áo. Sau khi bình tĩnh lại, cô Năm bảo bé Bích vào thay áo cho tôi khô rồi đưa tôi về. Còn cô sẽ mang chiếc áo ướt ra phơi. Về đến nhà, tôi kể cho mẹ nghe chuyện té ao. Mẹ lắc đầu ngao ngán: "Hú hồn chim én! Chiếc áo ướt rồi hỏng hết trơn à!". Tôi im lặng, nhìn chiếc áo treo trên móc, lòng đầy ân hận.
Ngày hôm sau, cô Năm đem chiếc áo bị ướt của tôi qua nhà trả. Nhìn chiếc áo, mẹ tôi mừng quýnh: "Ái chà! Còn mới quá hà! Vậy mà tui tưởng..." . Rồi mẹ quay sang hỏi tôi: "Áo ai vậy con? Sao con vớt lên rồi không nói với má?" . Tôi cúi đầu, khẽ đáp: "Dạ, áo của con nhỏ hàng xóm ạ! ". Mẹ gật gù: "Ờ! Thì ra vậy! ", rồi mẹ cất chiếc áo vào tủ. Từ hôm đó, tôi cứ mong sao mau đến Tết năm sau để lại được mặc chiếc áo đẹp đó.
Sau này, khi đã khôn lớn, tôi mới hiểu ra rằng nếu ngày ấy tôi không kịp thời cứu bé Bích thì chắc gì bé đã còn sống để tôi đem áo qua trả. Cũng nhờ tình cờ vớt được chiếc áo mà tôi thoát chết. Nghĩ lại, tôi vẫn thấy rùng mình sợ hãi. Chiếc áo Tết ấy là kỷ niệm khó quên đối với tôi. Nó nhắc nhở tôi mãi về sau về tấm lòng nhân hậu của bé Bích, về sự may mắn của bản thân mình. Đồng thời, nó cũng giúp tôi thấm thía hơn ý nghĩa của tình bạn, của sự thấu hiểu và đồng cảm.
Trong cuộc sống, chúng ta sẽ gặp gỡ nhiều người, có người sẽ đối xử tốt với ta, có người lại khiến ta tổn thương. Dù vậy, chúng ta vẫn phải mạnh mẽ vượt qua, bởi không ai có trách nhiệm với ta suốt cuộc đời này ngoài gia đình. Hãy trân trọng những người thực sự quan trọng với ta, đừng để tuột mất rồi mới hối tiếc.