Bài thơ "Dặn con" của nhà thơ Trần Nhuận Minh là một bài thơ mang tính giáo dục cao, thể hiện tình cảm sâu nặng của người cha dành cho con cái. Bài thơ này khuyên răn con cái phải biết yêu thương, giúp đỡ người khác, đặc biệt là những người bất hạnh, kém may mắn hơn mình.
Mở đầu bài thơ, tác giả đã nêu lên một tình huống rất đời thường: một đứa trẻ nhìn thấy người ăn xin nghèo khổ đang đứng trước cổng nhà. Đứa trẻ này ban đầu có thái độ thờ ơ, vô cảm, chỉ biết hỏi mẹ rằng liệu có cho tiền người ăn xin hay không. Tuy nhiên, sau khi nghe mẹ giải thích, đứa trẻ đã thay đổi thái độ, quyết định lấy tiền lẻ trong heo đất để tặng cho người ăn xin. Hành động này thể hiện sự lương thiện, biết chia sẻ của đứa trẻ.
Tiếp theo, tác giả đã đưa ra những lời dặn dò của người cha dành cho con trai mình. Người cha khuyên con trai phải biết tôn trọng, lễ phép với người lớn tuổi, đặc biệt là ông bà, cha mẹ. Người cha cũng khuyên con trai phải biết giúp đỡ người khác, nhất là những người gặp khó khăn, hoạn nạn.
Cuối cùng, tác giả đã khẳng định lại tầm quan trọng của việc dạy dỗ con cái về đạo đức, lối sống. Tác giả cho rằng, nếu chúng ta không dạy dỗ con cái đúng cách, thì tương lai của xã hội sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực.
Về mặt nghệ thuật, bài thơ "Dặn con" được viết theo thể thơ tự do, với ngôn ngữ giản dị, gần gũi với cuộc sống thường ngày. Tác giả đã sử dụng những hình ảnh, chi tiết cụ thể, sinh động để thể hiện chủ đề của bài thơ. Ví dụ, hình ảnh người ăn xin nghèo khổ, hình ảnh đứa trẻ lấy tiền lẻ trong heo đất,... Những hình ảnh này đã góp phần làm cho bài thơ trở nên chân thực, xúc động hơn.
Nhìn chung, bài thơ "Dặn con" là một bài thơ hay, mang ý nghĩa giáo dục sâu sắc. Bài thơ đã nhắc nhở chúng ta về trách nhiệm của cha mẹ trong việc dạy dỗ con cái, về tầm quan trọng của việc rèn luyện đạo đức, lối sống cho con cái.