Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, những chùm phượng vĩ đỏ rực rỡ nở rộ, báo hiệu mùa hè đã đến. Đây là thời khắc tôi sắp phải chia tay với mái trường, với thầy cô và bạn bè. Nhưng hơn tất cả, trong trái tim tôi vẫn lưu giữ mãi những kỉ niệm đẹp đẽ về người cô đã dìu dắt tôi suốt những năm tháng cuối cùng của quãng đời học sinh.
Từ khi bắt đầu bước chân vào môi trường học tập, tôi luôn được bao bọc bởi tình yêu thương và sự chăm sóc của cha mẹ. Tuy nhiên, khi bước vào ngôi trường mới, gặp gỡ những người bạn mới và tiếp xúc với môi trường học tập hoàn toàn khác biệt, tôi bỗng cảm thấy mình thật nhỏ bé và lạc lõng. Tôi nhớ rõ ngày đầu tiên đến lớp, mọi thứ đều xa lạ và khó khăn. Tôi không biết tên của bất kỳ ai, không hiểu rõ quy tắc của trường học và thậm chí còn sợ hãi trước những thử thách mới. Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra rằng mình cần có một người thầy, một người sẽ giúp đỡ và chỉ bảo cho tôi trong hành trình học tập này. Và rồi, cô ấy đã xuất hiện, giống như một thiên thần trong giấc mơ của tôi.
Cô ấy là người đã dìu dắt tôi từ những năm đầu tiên của cuộc đời đi học. Cô ấy đã chắp cánh cho những ước mơ, hoài bão tươi đẹp về tương lai của tôi. Cô ấy đã truyền đạt cho tôi những điều hay lẽ phải, những giá trị đạo đức tốt đẹp và khơi nguồn cho những nét đẹp trong tâm hồn tôi. Từ những bài học đầu tiên, cô ấy đã gieo mầm cho tình yêu tri thức trong tôi, khuyến khích tôi khám phá thế giới xung quanh và tìm kiếm những chân trời mới. Nhờ có cô ấy, tôi đã trở nên tự tin hơn, dám đương đầu với những thử thách và khó khăn trong cuộc sống.
Nghề giáo, một nghề vô cùng cao quý và đáng trân trọng. Thầy cô, những người lái đò thầm lặng đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai. Họ đã dành trọn vẹn công sức, thời gian và tình yêu thương cho những "hành khách" đặc biệt của đời mình. Thầy cô không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn dạy dỗ chúng ta về đạo đức, lối sống và kỹ năng cần thiết để trở thành người có ích cho xã hội.
Thầy cô là những người âm thầm, lặng lẽ chèo lái con thuyền tri thức, dẫn dắt chúng ta vượt qua những thác ghềnh của cuộc đời. Họ đã hi sinh rất nhiều để mang đến cho chúng ta những bài học quý báu, giúp chúng ta trưởng thành và trở thành những người có ích cho xã hội. Công lao của thầy cô to lớn như biển cả, không gì có thể so sánh được. Chúng ta chỉ có thể gửi lời tri ân sâu sắc nhất đến họ, những người đã cống hiến cả cuộc đời cho sự nghiệp trồng người.
Tôi vẫn nhớ như in giọng nói ấm áp của cô, những bài giảng say sưa và những nụ cười rạng rỡ trên bục giảng. Cô đã truyền đạt cho tôi không chỉ kiến thức mà còn cả những bài học cuộc sống, những giá trị đạo đức và nhân văn sâu sắc. Cô đã giúp tôi hiểu rõ hơn về bản thân, về vai trò của mình trong xã hội và định hướng cho tương lai của mình.
Trong trái tim tôi, cô luôn là người thầy, người mẹ thứ hai, người đã dành trọn vẹn tình yêu thương và sự quan tâm cho tôi. Tôi sẽ mãi ghi nhớ những lời dạy bảo của cô, những bài học quý báu mà cô đã truyền đạt. Dù sau này có trưởng thành và rời xa mái trường, tôi vẫn luôn biết rằng cô luôn ở bên cạnh, dõi theo từng bước chân của tôi trên con đường đời.
Ngày 20/11 đang đến gần, lòng tôi lại trào dâng những cảm xúc bồi hồi, xao xuyến. Tôi muốn gửi lời tri ân sâu sắc nhất đến cô, người thầy, người mẹ thứ hai của tôi. Tôi muốn nói với cô rằng: "Con sẽ mãi nhớ ơn cô, người đã dìu dắt con trong những năm tháng đầu tiên của cuộc đời đi học. Con sẽ cố gắng học tập và rèn luyện để trở thành người có ích cho xã hội, để không phụ lòng mong mỏi của cô."
Tóm lại, tình cảm thiêng liêng, cao quý của thầy cô dành cho học sinh là vô bờ bến, không gì có thể sánh bằng. Chúng ta, những học sinh, cần phải biết ơn và trân trọng công lao to lớn ấy. Hãy cố gắng học tập và rèn luyện để trở thành những người có ích cho xã hội, để không phụ lòng mong mỏi của thầy cô.