- : Văn bản trên thuộc thể loại truyện ngắn.
- : Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích là tự sự.
- : Trong đoạn trích, nhân vật "tôi" đã có những hành động và suy nghĩ như sau:
+ Hành động: "Tôi đi ra khỏi phòng", "Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với mẹ".
+ Suy nghĩ: "Mẹ tôi đang nhìn tôi bằng ánh mắt buồn rầu", "Tôi cảm thấy hối hận vì đã làm mẹ buồn".
- : Câu chuyện kể về việc cậu bé bị mẹ mắng vì không hoàn thành bài tập về nhà. Cậu bé đã trốn vào phòng riêng để chơi game thay vì học bài. Khi mẹ gọi cậu ra ăn cơm, cậu bé đã cãi lại mẹ khiến mẹ rất buồn. Sau đó, cậu bé nhận ra lỗi lầm của mình và xin lỗi mẹ.
- : Nhân vật "tôi" trong đoạn trích là một cậu bé ham chơi, thiếu trách nhiệm với việc học tập. Tuy nhiên, cậu bé cũng là một người con hiếu thảo, biết nhận lỗi khi mắc sai lầm.
- : Thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm qua đoạn trích là: Hãy luôn tôn trọng cha mẹ, lắng nghe và chia sẻ với họ những khó khăn, vui buồn trong cuộc sống. Cha mẹ luôn là người yêu thương và quan tâm đến chúng ta nhất, hãy trân trọng tình cảm ấy.
- : Em đồng ý với ý kiến này. Bởi lẽ, mỗi người đều có những sở thích, đam mê riêng. Việc theo đuổi ước mơ sẽ giúp chúng ta phát huy hết khả năng của bản thân, từ đó góp phần xây dựng đất nước ngày càng giàu đẹp hơn.
- : Nếu em là nhân vật "tôi" trong đoạn trích, em sẽ cố gắng học tập chăm chỉ hơn, hoàn thành tốt các bài tập về nhà. Đồng thời, em cũng sẽ dành nhiều thời gian hơn để trò chuyện, chia sẻ với mẹ về những điều thú vị trong cuộc sống.
- : Tình mẫu tử là một thứ tình cảm thiêng liêng, cao quý. Mẹ là người đã sinh ra ta, nuôi dưỡng ta khôn lớn. Mẹ luôn yêu thương, che chở cho ta vô điều kiện. Vì vậy, mỗi người cần phải biết trân trọng tình cảm ấy. Hãy luôn yêu thương, kính trọng mẹ, trở thành người con ngoan ngoãn, hiếu thảo.
- : Để hiểu rõ hơn về tình mẫu tử, em đã đọc cuốn sách "Mẹ ơi, con yêu mẹ!" của tác giả Nguyễn Nhật Ánh. Cuốn sách kể về câu chuyện của một cậu bé tên là Minh. Minh là một đứa trẻ nghịch ngợm, hay gây phiền lòng cho mẹ. Một lần, Minh bị ngã xe và gãy chân. Mẹ đã bỏ cả công việc để ở bên cạnh chăm sóc cho Minh. Nhờ có mẹ, Minh đã dần trưởng thành và trở thành một người đàn ông thành đạt. Qua câu chuyện của Minh, tác giả đã khẳng định sức mạnh to lớn của tình mẫu tử. Tình mẫu tử có thể giúp con người vượt qua mọi khó khăn, thử thách trong cuộc sống.
câu 1: Câu chuyện kể về một họa sĩ luôn khao khát vẽ nên một bức tranh đẹp nhất trần gian. Ông đi tìm kiếm câu trả lời từ nhiều người khác nhau: vị giáo sĩ nói rằng niềm tin là điều đẹp nhất, cô gái cho rằng tình yêu là đẹp nhất, còn người lính lại khẳng định hòa bình là đẹp nhất. Cuối cùng, ông nhận ra rằng gia đình mới thực sự là điều đẹp nhất trần gian.
Ý kiến cá nhân của em về ý nghĩa của câu chuyện này là: Gia đình là nơi chứa đựng tất cả những điều đẹp đẽ nhất trên đời. Niềm tin, tình yêu và hòa bình đều hiện diện trong gia đình, tạo nên một môi trường ấm áp, hạnh phúc và bình yên. Gia đình là nơi chúng ta được sinh ra, lớn lên và trưởng thành. Nơi đây, chúng ta được yêu thương, che chở và bảo vệ. Gia đình là chỗ dựa tinh thần vững chắc, giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn, thử thách trong cuộc sống.
Gia đình là nơi nuôi dưỡng niềm tin, tình yêu và hòa bình. Niềm tin vào bản thân, vào gia đình và vào cuộc sống là động lực giúp chúng ta vươn lên phía trước. Tình yêu thương giữa các thành viên trong gia đình là sợi dây gắn kết, tạo nên sự đoàn kết và hạnh phúc. Hòa bình trong gia đình là nền tảng để xây dựng một xã hội hòa bình, ổn định.
Câu chuyện "Gia đình" nhắc nhở chúng ta hãy trân trọng và gìn giữ gia đình của mình. Hãy dành thời gian quan tâm, chăm sóc và yêu thương những người thân yêu. Bởi gia đình là món quà vô giá mà cuộc sống ban tặng cho mỗi người.
câu 2: Tác phẩm "Bến thời gian" của Tạ Duy Anh là một tác phẩm văn học mang đậm chất trữ tình, sâu lắng, phản ánh chân thực cuộc sống và tình yêu thương gia đình. Qua câu chuyện về bà Hảo, một người phụ nữ bị mù cả hai mắt từ khi còn trẻ, tác giả đã gửi gắm những thông điệp ý nghĩa về tình mẫu tử, lòng hiếu thảo và sự hy sinh cao cả.
Bà Hảo là nhân vật chính của câu chuyện, một người phụ nữ bị mù cả hai mắt từ khi còn trẻ. Tuy nhiên, bà không hề bi lụy hay chán nản, mà ngược lại, bà luôn lạc quan, yêu đời và hết lòng yêu thương con cháu. Khi con trai bỏ rơi bà, bà đã quyết định đón cháu gái về nuôi dưỡng thay vì ra thị trấn ở với bố mẹ. Điều này cho thấy tấm lòng bao la, rộng lớn của bà Hảo, luôn đặt lợi ích của con cháu lên trên hết.
Câu chuyện xoay quanh cuộc sống của bà Hảo và hai đứa cháu, trải qua nhiều thăng trầm, biến cố. Từ những ngày đầu tiên khi hai đứa cháu còn nhỏ, đến khi chúng trưởng thành, lập gia đình riêng. Bà Hảo luôn là chỗ dựa vững chắc, là người mẹ thứ hai của chúng. Bà luôn chăm sóc, dạy dỗ, động viên và chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn cùng các cháu.
Một trong những điểm nổi bật của tác phẩm là tình huống bất ngờ xảy ra khi bà Hảo mất đi đôi mắt. Đây là một thử thách lớn đối với bà, nhưng bà không hề gục ngã. Thay vào đó, bà càng thêm mạnh mẽ, kiên cường và tiếp tục sống một cuộc đời ý nghĩa. Bà Hảo đã truyền cho các cháu những giá trị đạo đức, những bài học quý báu về tình yêu thương, sự hy sinh và lòng dũng cảm.
Thông qua câu chuyện về bà Hảo, tác giả Tạ Duy Anh muốn nhắn nhủ tới độc giả rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, hãy luôn giữ vững niềm tin, lạc quan và yêu thương. Gia đình là nơi ấm áp nhất, là chốn bình yên nhất để ta trở về. Hãy trân trọng những giây phút bên gia đình, bởi đó là những khoảnh khắc quý giá nhất trong cuộc đời.
Tóm lại, "Bến thời gian" là một tác phẩm văn học giàu ý nghĩa, mang đến cho độc giả những cảm xúc sâu sắc về tình yêu thương gia đình, lòng hiếu thảo và sự hy sinh cao cả. Tác phẩm đã khẳng định giá trị của tình mẫu tử, tình yêu thương và sự hy sinh của người mẹ, người bà trong xã hội.