Xuân Diệu là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của phong trào Thơ mới. Ông luôn mang đến cho người đọc những cảm xúc chân thật và mãnh liệt về cuộc sống, tình yêu và tuổi trẻ. Trong số đó, bài thơ "Nguyệt Cầm" là một tác phẩm đặc sắc, thể hiện rõ nét tài năng và phong cách thơ của Xuân Diệu. Bài thơ này được viết theo thể thơ thất ngôn cổ điển, nhưng lại chứa đựng những cảm xúc mới mẻ, hiện đại.
Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh trăng và đàn cầm, hai yếu tố gắn liền với nhau, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng, u huyền:
> "Trăng nhập vào đây cung nguyệt lạnh
> Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần
> Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm!"
Câu thơ đầu tiên đã gợi lên một không gian tĩnh lặng, u huyền khi trăng lên. Tiếng đàn lạnh lẽo, u ẩn, khiến cho cả không gian như chìm vào một nỗi buồn sâu thẳm. Hai câu tiếp theo, tác giả sử dụng biện pháp nhân hóa để miêu tả tâm trạng của trăng và đàn. Trăng được nhân hóa như một người con gái đang thương nhớ, còn đàn được nhân hóa như một người đang buồn bã, lặng lẽ. Cả ba câu thơ đều sử dụng từ láy để tạo nên âm điệu du dương, trầm bổng, gợi lên cảm giác lạnh lẽo, cô đơn.
Tiếp theo, tác giả tiếp tục miêu tả không gian tĩnh lặng, u huyền với những hình ảnh gợi cảm giác lạnh lẽo, cô đơn:
> "Đêm nguyệt lạnh lùng như nước
> Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh."
Hình ảnh "đêm nguyệt lạnh lùng như nước" gợi lên một không gian rộng lớn, bao la nhưng cũng rất cô đơn, lạnh lẽo. Hình ảnh "mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh" gợi lên một không gian trong veo, không gợn mây, tạo nên một cảm giác tĩnh lặng, u huyền.
Ở khổ thơ thứ ba, tác giả tiếp tục miêu tả không gian tĩnh lặng, u huyền với những hình ảnh gợi cảm giác lạnh lẽo, cô đơn:
> "Linh lung bóng sáng bỗng rung mình
> Vì nghe nương tử trong câu hát
> Đã chết đêm rằm theo nước xanh."
Hình ảnh "linh lung bóng sáng bỗng rung mình" gợi lên một cảm giác bất an, lo lắng. Hình ảnh "nương tử trong câu hát đã chết đêm rằm theo nước xanh" gợi lên một nỗi buồn man mác, tiếc nuối.
Khổ thơ cuối cùng, tác giả tiếp tục miêu tả không gian tĩnh lặng, u huyền với những hình ảnh gợi cảm giác lạnh lẽo, cô đơn:
> "Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời
> Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi...
> Long lanh tiếng sỏi vang vang hận
> Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người."
Hình ảnh "thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời" gợi lên một cảm giác lạnh lẽo, cô đơn. Hình ảnh "đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi..." gợi lên một nỗi sợ hãi, lo lắng. Hình ảnh "long lanh tiếng sỏi vang vang hận" gợi lên một nỗi buồn, tiếc nuối.
Bài thơ "Nguyệt Cầm" của Xuân Diệu là một bài thơ hay, thể hiện được tài năng và phong cách thơ độc đáo của ông. Bài thơ có cấu tứ độc đáo, ngôn ngữ giàu chất thơ, tạo nên một vẻ đẹp riêng biệt, gây ấn tượng mạnh mẽ cho người đọc.