18/04/2025
19/04/2025
1. Xác định thể thơ:
Đoạn thơ được viết theo thể song thất lục bát, đặc trưng bởi 2 câu 7 chữ xen kẽ với 1 câu 6 chữ và 1 câu 8 chữ. Đây là thể thơ truyền thống, có nhịp điệu uyển chuyển, thường dùng để diễn tả những cảm xúc sâu lắng, đặc biệt phù hợp với tâm trạng u sầu, bi thiết.
2. Nội dung chính:
Đoạn thơ thể hiện cảnh chia ly đầy xót xa giữa chinh phụ và người chồng ra trận. Đó là nỗi đau âm thầm của người vợ khi tiễn biệt, là nỗi ngẩn ngơ, tiếc nuối, xa vắng khi người đi kẻ ở, là sự tương phản giữa hai con đường số phận – chàng ra đi vào cõi gió sương, thiếp trở về với trống vắng lẻ loi.
3. Bố cục:
4. Cách ngắt nhịp trong 4 câu cuối:
– Đoái trông theo / đã cách ngăn
– Tuôn màu mây biếc / trải ngần núi xanh
– Chốn Hàm Dương / chàng còn ngoảnh lại
– Bến Tiêu Tương / thiếp hãy trông sang
Cách ngắt nhịp 3/3 hoặc 4/4 giúp nhấn mạnh cảm giác chia lìa, xa cách và tăng nhịp điệu da diết, lặng lẽ. Những cụm từ ngắt làm nổi bật sự tách biệt không gian – thời gian giữa hai con người yêu nhau nhưng không thể gần nhau, tạo hiệu ứng nhấn sâu vào nỗi cô đơn.
Đoạn văn nghị luận:
Đọc đoạn trích “Nỗi niềm chinh phụ”, ta càng thấm thía hơn thân phận nhỏ bé, lẻ loi của người phụ nữ trong xã hội phong kiến. Họ không chỉ bị tách khỏi người mình yêu bởi chiến tranh mà còn bị giam cầm trong khuôn khổ đạo đức khắt khe, phải cam chịu, phải nhẫn nại. Khi chồng ra trận, người vợ không chỉ đơn thuần là người tiễn đưa, mà còn là kẻ ở lại với nỗi cô đơn triền miên, lòng thương nhớ vò xé. Họ bị tước mất tiếng nói, không được lựa chọn, không được sống cho riêng mình. Qua ánh mắt đăm đăm nhìn theo bóng cờ bay, qua tiếng địch, hàng cờ, màu mây, núi rừng, bóng dáng chàng hòa vào thiên nhiên – tất cả đều là khoảng cách xa xôi, vô vọng. Đó là thân phận vừa đau đớn, vừa bi ai, nói lên số phận chung của biết bao người phụ nữ trong thời đại cũ – bị đặt sau chiến công, danh dự và nghĩa vụ của đàn ông.
Phân tích 8 câu thơ cuối:
Tám câu thơ cuối mở ra một không gian chia ly mênh mông, nhấn mạnh nỗi cô đơn tuyệt đối của chinh phụ. Chỉ qua hai dòng đầu “Chàng thì đi cõi xa mưa gió / Thiếp thì về buồng cũ gối chăn”, tác giả đã gợi lên hai thế giới hoàn toàn cách biệt. Một người ra đi vào cõi hiểm nguy, gian nan, một người lặng lẽ ở lại nơi cũ, chờ đợi trong lặng câm. Hình ảnh “mây biếc”, “núi xanh” tạo nên một bức tranh thiên nhiên mênh mang, đồng thời cũng là biểu tượng của nỗi cách trở. Hai địa danh Hàm Dương – Tiêu Tương không chỉ là không gian xa cách mà còn là biểu tượng cho hai nỗi lòng, hai linh hồn gắn bó nhưng chẳng thể gặp nhau. Cái nhìn của chàng ngoảnh lại, ánh mắt của thiếp trông sang đều hướng về nhau mà bất lực. Ngôn ngữ thơ mềm mại, êm đềm nhưng chứa đựng một dòng cảm xúc dâng lên từng lớp, như con sóng buồn nối tiếp, tràn ngập và nhấn chìm nỗi lòng người đọc. Qua đó, tác phẩm không chỉ nói về một nỗi buồn tình yêu, mà còn là bi kịch số phận của con người thời chiến, đặc biệt là người phụ nữ bị giam cầm trong cô đơn, chờ đợi và hy sinh.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời