Duy Khán là một cây bút tiêu biểu của nền văn học Việt Nam. Trong số những tác phẩm ông để lại cho đời thì nổi bật nhất có lẽ là truyện ngắn "Người Nhà". Ở đó, bên cạnh tuyến nhân vật người con trai, người đọc còn ấn tượng bởi hình ảnh người mẹ tần tảo, chịu thương chịu khó.
Trước hết, bà cụ Tứ xuất hiện với dáng vẻ lam lũ, vất vả. Vì gia cảnh nghèo khó, con trai lại ham học nên bà đã phải đi ở thuê cho nhà giàu. Suốt mấy chục năm trời, bà làm lụng quanh năm suốt tháng, chẳng dám nghỉ ngơi lấy một ngày. Đến lúc về già, bà vẫn chưa có một mái nhà cho riêng mình. Không chỉ vậy, bà còn phải chịu đựng nỗi đau chồng chết sớm, con trai cũng bỏ mạng nơi chiến trường. Bao nhiêu gian nan, thử thách cứ dồn dập đổ xuống đôi vai gầy yếu của người phụ nữ đáng thương ấy.
Tuy nhiên, vượt lên trên mọi nghịch cảnh, bà cụ Tứ vẫn luôn tỏa sáng bằng những phẩm chất tốt đẹp. Trước tiên, đó là tình yêu thương vô bờ bến dành cho đứa con trai độc nhất. Ngày nhận giấy báo tử, bà đã khóc hết nước mắt vì thương con. Mỗi lần nhắc tới Hưng, bà cụ lại không kìm được nỗi xúc động, nước mắt chảy ròng ròng. Hành động "cúi đầu nín lặng", "ngồi im" rồi "thở dài" khi nghe thầy giáo bàn chuyện tổ chức đám cưới cho chú Sol cũng phần nào thể hiện được nỗi đau đớn, xót xa đang ẩn chứa trong tâm hồn người mẹ già. Bên cạnh đó, bà cụ Tứ còn khiến người đọc cảm phục bởi tấm lòng nhân hậu, bao dung. Khi biết tin chú Sol xin phép tổ chức đám cưới, bà đã đồng ý ngay lập tức mà không hề do dự, suy nghĩ. Bởi hơn ai hết, bà hiểu rằng chú Sol cũng xứng đáng được hưởng hạnh phúc như bao người bình thường khác. Dù tuổi đã cao nhưng bà vẫn sẵn sàng chuẩn bị tươm tất mọi thứ để hai con có một ngày vui trọn vẹn.
Đặc biệt, nhân vật bà cụ Tứ còn ghi dấu ấn đậm nét trong lòng người đọc bởi sự hy sinh thầm lặng. Cả cuộc đời bà luôn sống vì người khác, chưa từng một lần nghĩ đến bản thân. Ngay cả khi tuổi đã xế chiều, bà vẫn chẳng màng đến hạnh phúc cá nhân. Tất cả những gì bà mong muốn chỉ là thấy con cháu được ăn no mặc ấm, sống yên vui, hòa thuận. Hình ảnh bà cụ Tứ cặm cụi nấu nướng, dọn dẹp trong căn nhà nhỏ bé vào đêm trước ngày cưới của chú Sol đã thể hiện rõ nét sự hy sinh cao cả ấy.
Bằng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc, Duy Khán đã khắc họa thành công hình ảnh người mẹ Việt Nam truyền thống, giàu lòng yêu thương và đức hy sinh. Nhân vật bà cụ Tứ sẽ mãi là một bông hoa đẹp, tỏa ngát hương thơm giữa vườn hoa nghệ thuật rộng lớn.