Đoạn trích "Chỉ Có Thể Là Mẹ" của tác giả Đặng Minh Mai mang đến cho độc giả những cảm xúc sâu sắc về tình mẫu tử thiêng liêng, đồng thời cũng phản ánh sự hi sinh cao cả của người mẹ dành cho gia đình. Về mặt nội dung, đoạn trích tập trung vào hình ảnh người mẹ tần tảo, lam lũ, luôn hết lòng vì con cái. Tác giả sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, ví dụ như "dáng mẹ gầy giẹo giọ liêu xiêu", "tấm lòng cả đời mẹ long dong vất vả", "một đời mẹ đã hy sinh tuổi xuân phai nhạt nghĩa tình đượm sâu". Những hình ảnh này giúp người đọc dễ dàng hình dung ra cuộc sống khó khăn nhưng đầy yêu thương mà người mẹ phải trải qua. Đồng thời, việc so sánh "rụng rồi thương lắm hàm răng lưng còng chân yếu" với "ánh trăng cuối trời" tạo nên một bức tranh đẹp đẽ, lãng mạn về tình mẫu tử bất diệt.
Về mặt nghệ thuật, đoạn trích sử dụng nhiều biện pháp tu từ như ẩn dụ, nhân hóa, so sánh,... Các biện pháp này góp phần làm tăng sức gợi hình, gợi cảm cho đoạn trích, khiến cho những dòng chữ trở nên sống động, gần gũi hơn với người đọc. Ví dụ, việc sử dụng phép ẩn dụ "nắng dần tắt" để miêu tả sự già nua của người mẹ, hay phép nhân hóa "mẹ về để nấu cơm chiều" tạo nên một không khí ấm áp, bình yên. Ngoài ra, việc sử dụng các từ láy như "giẹo giọ", "long đong", "đậm sâu" cũng góp phần nhấn mạnh sự vất vả, hy sinh của người mẹ.
Tóm lại, đoạn trích "Chỉ Có Thể Là Mẹ" là một tác phẩm thành công trong việc khắc họa hình ảnh người mẹ Việt Nam tần tảo, hi sinh, đồng thời cũng gửi gắm thông điệp về tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt. Đoạn trích không chỉ lay động trái tim người đọc bằng những hình ảnh đẹp đẽ, giàu cảm xúc mà còn khơi gợi suy ngẫm về trách nhiệm của mỗi người con đối với đấng sinh thành.