ii:
câu 1. Sông Đà được Nguyễn Tuân nhìn nhận như một sản phẩm độc đáo của tạo hóa, mang vẻ đẹp hùng vĩ, dữ dội nhưng cũng rất thơ mộng, trữ tình. Vẻ đẹp ấy được thể hiện rõ nét qua đoạn trích "Con Sông Đà tuôn dài...cây cổ thụ"
Trước hết, sông Đà được miêu tả với vẻ đẹp hung bạo, dữ dội. Tác giả đã sử dụng những hình ảnh so sánh, nhân hóa để khắc họa sự hiểm trở, nguy hiểm của dòng sông. Dòng sông Đà "tuôn dài như một áng tóc trữ tình", "nằm nghiêng nghiêng như một cái cung tên khổng lồ". Những hình ảnh này gợi lên sự uy nghi, hùng vĩ của dòng sông, đồng thời ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng, có thể gây ra những tai họa bất ngờ. Bên cạnh đó, tác giả còn sử dụng những động từ mạnh như "reo", "gầm thét", "chồm lên", "hất tung"... để diễn tả sự hung bạo, dữ dội của dòng sông. Tiếng thác nước "reo" như tiếng gầm thét của một con thú dữ, sóng nước "chồm lên" như muốn nuốt chửng mọi thứ. Hình ảnh "những tảng đá đứng sừng sững giữa dòng sông" cũng góp phần tô đậm thêm vẻ dữ dằn, hiểm trở của dòng sông.
Tuy nhiên, bên cạnh vẻ đẹp hung bạo, dữ dội, sông Đà còn mang vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình. Tác giả đã sử dụng những hình ảnh so sánh, nhân hóa để miêu tả vẻ đẹp lãng mạn, thơ mộng của dòng sông. Dòng sông Đà "như một dải lụa đào" mềm mại uốn lượn giữa núi rừng Tây Bắc. Nước sông "trong veo như ánh nắng ban mai", "mát rượi như hơi thở của mùa xuân". Hai bên bờ sông là những cánh rừng xanh ngát, những bản làng yên bình,... Tất cả tạo nên một bức tranh thiên nhiên vô cùng thơ mộng, trữ tình.
Vẻ đẹp của sông Đà được thể hiện qua nhiều góc độ khác nhau. Đó là vẻ đẹp hùng vĩ, dữ dội của dòng sông, là vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình của cảnh vật hai bên bờ sông. Qua đó, ta thấy được tài năng quan sát tinh tế, trí tưởng tượng phong phú và tình yêu thiên nhiên tha thiết của nhà văn Nguyễn Tuân.