câu 24: Những cuộc tiếp xúc giữa đại diện của Mặt trận Việt Minh với Mỹ từ sau ngày 9-3-1945 có tác dụng đối với cách mạng Việt Nam là: b. nhận được sự công nhận từ bên ngoài.
câu 25: Một trong những nội dung thể hiện sự khác biệt về đối tượng của các hoạt động đối ngoại giữa Phan Bội Châu và Nguyễn Ái Quốc là cách tiếp cận và mục tiêu của họ trong việc tìm kiếm sự hỗ trợ quốc tế cho cuộc đấu tranh giành độc lập của Việt Nam.
Phan Bội Châu chủ yếu tập trung vào việc kêu gọi sự ủng hộ từ các nước phương Tây, đặc biệt là Nhật Bản, với hy vọng rằng họ sẽ giúp đỡ Việt Nam trong cuộc chiến chống thực dân Pháp. Ông tin rằng việc liên minh với các nước mạnh sẽ mang lại cơ hội cho Việt Nam giành lại độc lập.
Nguyễn Ái Quốc, ngược lại, đã có một cách tiếp cận toàn cầu hơn. Ông không chỉ tìm kiếm sự hỗ trợ từ các nước phương Tây mà còn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc đoàn kết các dân tộc thuộc địa và tìm kiếm sự ủng hộ từ các phong trào cách mạng trên toàn thế giới. Ông đã tham gia vào các tổ chức quốc tế và sử dụng các diễn đàn quốc tế để tuyên truyền cho sự nghiệp giải phóng dân tộc.
Tóm lại, sự khác biệt chính nằm ở đối tượng mà mỗi người hướng tới trong các hoạt động đối ngoại: Phan Bội Châu tập trung vào việc kêu gọi sự hỗ trợ từ các cường quốc, trong khi Nguyễn Ái Quốc tìm kiếm sự đoàn kết và ủng hộ từ các phong trào cách mạng toàn cầu.
câu 26: Một trong những điểm giống nhau về kết quả trong các hoạt động đối ngoại của Phan Bội Châu và Phan Chu Trinh là cả hai đều không đạt được mục tiêu giải phóng dân tộc khỏi ách thực dân Pháp trong thời gian họ hoạt động. Dù có những nỗ lực khác nhau trong việc kêu gọi sự hỗ trợ từ các nước khác và tổ chức các phong trào yêu nước, nhưng cả hai đều gặp phải nhiều khó khăn và thất bại trong việc thu hút sự ủng hộ quốc tế cũng như trong việc mobilize quần chúng trong nước.
câu 27: Một trong những điểm tương đồng trong các hoạt động đối ngoại của Nguyễn Ái Quốc và Phan Bội Châu là cả hai đều tìm kiếm sự hỗ trợ từ các quốc gia và tổ chức nước ngoài để đấu tranh cho độc lập và tự do của Việt Nam. Cả hai đều nhận thức được rằng việc thu hút sự chú ý và ủng hộ từ quốc tế là rất quan trọng trong cuộc chiến chống thực dân Pháp.
Nguyễn Ái Quốc (tên thật là Hồ Chí Minh) đã hoạt động tích cực tại Pháp và các nước khác, tham gia vào các phong trào cách mạng quốc tế, trong khi Phan Bội Châu cũng đã có những chuyến đi ra nước ngoài để kêu gọi sự ủng hộ cho cuộc kháng chiến của Việt Nam. Cả hai đều có những nỗ lực để kết nối với các phong trào cách mạng trên thế giới, nhằm tạo ra một lực lượng mạnh mẽ hơn trong cuộc đấu tranh giành độc lập cho dân tộc.
câu 28: Một trong những điểm khác biệt trong các hoạt động đối ngoại của Nguyễn Ái Quốc (Hồ Chí Minh) và Phan Châu Trinh là phương pháp và mục tiêu tiếp cận.
Nguyễn Ái Quốc tập trung vào việc xây dựng một phong trào cách mạng toàn diện, kết hợp giữa đấu tranh vũ trang và chính trị, nhằm giành độc lập cho Việt Nam thông qua sự hỗ trợ của các nước cộng sản và phong trào giải phóng dân tộc trên thế giới. Ông đã tìm kiếm sự giúp đỡ từ Liên Xô và các nước xã hội chủ nghĩa khác.
Trong khi đó, Phan Châu Trinh chủ yếu theo đuổi con đường cải cách ôn hòa, nhấn mạnh vào giáo dục và phát triển văn hóa để nâng cao nhận thức của người dân. Ông tin rằng việc cải cách từ bên trong và xây dựng một nền tảng văn hóa vững chắc sẽ dẫn đến sự thay đổi tích cực trong xã hội và chính trị.
Tóm lại, Nguyễn Ái Quốc thiên về cách mạng và đấu tranh vũ trang, trong khi Phan Châu Trinh lại ủng hộ con đường cải cách ôn hòa và giáo dục.
câu 29: Câu trả lời đúng là: a. đúng, vì bản chất của các nước đế quốc là đi xâm lược thuộc địa.
Nguyễn Tất Thành (Bác Hồ) đã nhận định rằng việc dựa vào Nhật Bản để chống Pháp là "đưa hổ cửa trước, rước beo cửa sau" vì cả Pháp và Nhật đều là các nước đế quốc có bản chất xâm lược. Việc nhờ cậy vào một nước đế quốc khác để giành độc lập chỉ dẫn đến việc thay thế một ách thống trị này bằng một ách thống trị khác, không mang lại tự do thực sự cho dân tộc.
câu 30: Nhận định "thất bại của cụ Phan Bội Châu và Phan Châu Trinh là do chưa nhận ra được bản chất của các nước đế quốc, thực dân" là đúng, vì lý do:
a. Đúng, vì Pháp - Nhật đã câu kết với nhau chống lại cách mạng Việt Nam. Cả hai cụ đã không nhận thức rõ về mối quan hệ giữa các nước đế quốc, dẫn đến việc lựa chọn con đường cứu nước không phù hợp và không hiệu quả.
b. Đúng, vì năm 1945 Nhật đã gây nạn đói khiến hai triệu đồng bào ta chết. Mặc dù đây là một sự kiện lịch sử quan trọng, nhưng nó không trực tiếp liên quan đến thất bại của hai cụ trong giai đoạn trước đó.
c. Sai, vì hai cụ Phan chưa chuẩn bị được lực lượng, tiềm lực kinh tế yếu. Mặc dù việc chuẩn bị lực lượng và tiềm lực kinh tế là yếu tố quan trọng, nhưng nguyên nhân chính vẫn là do không nhận ra bản chất của các nước đế quốc.
d. Sai, vì khuynh hướng cứu nước dân chủ tư sản không nhận được ủng hộ. Đây cũng là một yếu tố, nhưng không phải là nguyên nhân chính dẫn đến thất bại của hai cụ.
Tóm lại, nhận định này đúng vì sự thiếu nhận thức về bản chất của các nước đế quốc đã dẫn đến những sai lầm trong chiến lược cứu nước của Phan Bội Châu và Phan Châu Trinh.