Thanh Thảo là nhà thơ xuất sắc với phong cách sáng tác độc đáo, khác biệt trong nền văn học Việt Nam. Ông luôn thể hiện tiếng nói của mình trước những vấn đề xung đột trong xã hội và cuộc sống con người. Những sáng tác của ông mang nhiều tầng lớp ý nghĩa khác nhau, đòi hỏi người đọc phải thật sự chiêm nghiệm mới có thể hiểu được. Một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của Thanh Thảo chính là Khúc bảy. Tác phẩm được ra đời vào năm 1979 sau khi đất nước thống nhất. Trong giai đoạn này, cả nước đang tập trung sản xuất và chiến đấu trên biên giới phía Bắc và Tây Nam. Bài thơ là lời ca ngợi những người lính đã anh dũng hi sinh vì Tổ quốc. Đồng thời, tác giả còn bộc lộ niềm tiếc nuối, xót xa trước sự mất mát quá lớn của đất nước.
Mở đầu bài thơ, tác giả đã tái hiện lại khung cảnh chiến tranh khốc liệt thông qua hình ảnh "tuổi hai mươi". Đây là độ tuổi đẹp nhất của đời người, là lúc mà con người ta căng tràn sức sống, có trong mình nhiều ước mơ, hoài bão. Thế nhưng, trong thời chiến tranh, tuổi hai mươi lại là độ tuổi phải đối mặt với sinh ly tử biệt. Họ phải tạm gác lại những dự định của bản thân để lên đường bảo vệ Tổ quốc. Tác giả đã sử dụng từ láy "chơi vơi", "hững hờ" để diễn tả tâm trạng bâng khuâng, tiếc nuối khi phải chia xa những người thân yêu nhất.
Đất nước gian lao, tuổi hai mươi làm sao có tránh khỏi những tổn thương, mất mát. Nhà thơ đã khéo léo sử dụng hình ảnh so sánh "mắt như sông", "như rừng", "như biển" để nhấn mạnh khát vọng sống mãnh liệt cùng lòng yêu quê hương, đất nước của những người lính trẻ. Dù phải đối mặt với hiểm nguy, cái chết cận kề thì họ vẫn giữ vững tinh thần lạc quan, kiên cường.
Những người lính trẻ ấy đã ngã xuống ngay khi tuổi đời còn rất trẻ. Họ ra đi mang theo cả tuổi xuân, ước mơ, hoài bão. Sự ra đi của họ khiến cho người ở lại không khỏi xót xa, đau đớn.
Con sóng bạc đầu
Vì thương nhớ
Bởi sóng nhớ bờ
Nên ngày đêm vỗ
Bờ càng vỗ sóng càng trào nước mắt
Hình ảnh "sóng bạc đầu" ẩn dụ cho những người lính đã hy sinh vì Tổ quốc. Sóng dù bạc đầu vẫn ngày đêm vỗ vào bờ, tương tự những người lính dù có ngã xuống vẫn luôn dõi theo bước chân của những người còn sống. Họ mong rằng quê hương, đất nước sẽ đoàn kết vượt qua khó khăn, gian khổ.
Câu thơ "Bờ càng vỗ sóng càng trào nước mắt" đã thể hiện rõ nét tâm trạng nghẹn ngào, xúc động của những người lính. Đó cũng là nỗi lòng của biết bao người khi chứng kiến sự mất mát quá lớn của đồng bào, đồng đội.
Trong bài thơ, tác giả còn nhắc đến hình ảnh "cây cối mọc hoang". Đây là hình ảnh ẩn dụ cho sự cô đơn, lạc lõng giữa dòng đời. Những người lính trẻ đã hy sinh, thân xác họ nằm lại nơi chiến trường, không người thăm nom, chăm sóc.
Chiến tranh đã cướp đi mạng sống của họ, khiến cho họ phải lìa xa gia đình, người thân. Sự ra đi của họ là minh chứng rõ ràng nhất cho công cuộc bảo vệ Tổ quốc. Qua đó, tác giả muốn gửi gắm thông điệp rằng chúng ta cần phải biết ơn, trân trọng những gì mà thế hệ trước đã tạo dựng.
Ngoài ra, tác giả còn sử dụng nhiều biện pháp tu từ như so sánh, ẩn dụ,... góp phần làm tăng sức gợi hình, gợi cảm cho bài thơ. Những biện pháp này giúp cho người đọc dễ dàng hình dung được khung cảnh chiến tranh tàn khốc và nỗi đau mà những người lính phải gánh chịu.
Bài thơ "Khúc bảy" là một tác phẩm hay, thể hiện được tài năng nghệ thuật và tấm lòng nhân ái của Thanh Thảo. Thông qua bài thơ, tác giả muốn nhắn nhủ tới thế hệ trẻ rằng hãy tiếp nối truyền thống yêu nước, xây dựng và phát triển đất nước ngày càng giàu mạnh.