25/07/2025
25/07/2025
25/07/2025
Nguyễn Tuân là một cây bút tài hoa, luôn say mê cái đẹp, trọng người tài và giàu cá tính sáng tạo. Trong truyện ngắn Chữ người tử tù trích từ tập Vang bóng một thời, ông đã xây dựng thành công hình tượng Huấn Cao – một con người hội tụ vẻ đẹp của tài năng, khí phách và thiên lương. Qua nhân vật này, Nguyễn Tuân không chỉ thể hiện quan niệm về cái đẹp lý tưởng mà còn gửi gắm khát vọng tôn vinh nhân cách cao cả trong bối cảnh xã hội xưa đầy rối ren, mục nát.
Trước hết, Huấn Cao là một con người tài hoa, nổi tiếng với tài viết chữ đẹp. Chữ ông “rất nhanh và rất đẹp”, đẹp đến mức “có được chữ ông treo trong nhà là một điều mà cả đời người ta ao ước”. Nguyễn Tuân không miêu tả chi tiết nét chữ, mà tập trung vào giá trị tinh thần và nghệ thuật mà chữ ông mang lại. Ở đây, tài năng của Huấn Cao không chỉ là cái đẹp hình thức mà còn là biểu tượng cho vẻ đẹp văn hóa, trí tuệ và khí phách của người quân tử.
Không chỉ có tài, Huấn Cao còn là người có khí phách hiên ngang, bất khuất. Dù đang là một tử tù bị giam giữ, ông vẫn giữ thái độ “lạnh lùng, khinh bạc”, không khuất phục, không run sợ trước quyền uy hay cái chết. Khi viên quản ngục có ý tiếp đãi riêng, ông “không thèm chấp”, vẫn giữ thái độ thản nhiên và tự trọng. Sự bất cần đó không phải kiêu ngạo, mà là biểu hiện của người anh hùng ý thức rõ phẩm giá và lý tưởng của mình. Ông là hiện thân của lớp nho sĩ dám đứng lên chống lại triều đình phong kiến thối nát vì chính nghĩa.
Tuy nhiên, đằng sau sự cứng cỏi và lạnh lùng ấy, Huấn Cao còn là người có thiên lương cao đẹp. Thiên lương ấy thể hiện rõ khi ông cảm động trước tấm lòng “biệt nhỡn liên tài” của viên quản ngục. Khi hiểu ra “nơi ngục thất tối tăm này lại có một tấm lòng trong thiên hạ”, ông xúc động, thay đổi cách nhìn và sẵn sàng cho chữ như một sự tri ân. Hành động cho chữ trong cảnh ngục tù – nơi “tường đầy mạng nhện, đất bừa bãi phân chuột phân gián” – không chỉ là một cảnh tượng thẩm mỹ kỳ vĩ mà còn là đỉnh cao của sự chiến thắng cái đẹp, cái thiện trước bóng tối và tội ác.
Cuối cùng, Huấn Cao hiện lên như một biểu tượng của vẻ đẹp lý tưởng – sự kết tinh giữa tài năng, nhân cách và khí phách. Nguyễn Tuân không miêu tả Huấn Cao như một con người thực ngoài đời, mà như một hình tượng nghệ thuật mang tính chất lý tưởng hóa, để thể hiện quan điểm thẩm mỹ của ông: cái đẹp phải gắn với cái thiện, cái tài phải đi liền với cái tâm.
Kết luận, nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù là biểu tượng rực rỡ của vẻ đẹp văn hóa cổ điển, là tinh hoa của một thời vang bóng. Qua hình tượng ấy, Nguyễn Tuân đã thể hiện một cách sâu sắc tư tưởng “trọng cái đẹp, quý nhân cách” và khẳng định: cái đẹp đích thực dù trong hoàn cảnh tối tăm nhất vẫn có thể tỏa sáng và cảm hóa con người. Nhân vật Huấn Cao vì thế đã trở thành bất tử trong lòng bạn đọc yêu văn chương.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
28/08/2025
28/08/2025
Top thành viên trả lời