Tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng nhất trong cuộc sống. Người mẹ đã mang nặng đẻ đau, chăm sóc, dạy dỗ mỗi chúng ta nên người. Bởi vậy mà khi viết về mẹ, có rất nhiều tác giả đã thành công. Hai đoạn trích "Mẹ" của Đỗ Trung Lai và "Dáng mẹ" của Hà Ngọc Hoàng đã đem đến cho người đọc nhiều cảm xúc.
Đoạn trích "Mẹ" của Đỗ Trung Lai đã khắc họa hình ảnh người mẹ gắn liền với cây cau quen thuộc. Cây cau là hình ảnh gần gũi, thân thuộc ở mỗi làng quê Việt Nam. Nhà ai cũng trồng vài cây cau trước ngõ. Nó gắn bó mật thiết với đời sống con người. Đặc biệt, cau còn là lễ vật không thể thiếu trong tục cưới hỏi từ bao đời nay. Với những ý nghĩa như vậy, cau trở thành một hình ảnh có giá trị văn hóa, tín ngưỡng. Trong bài thơ, tác giả đã sử dụng biện pháp tu từ đối lập, tương phản giữa cây cau và mẹ già. Cau thì ngày càng cao, xanh rờn, còn mẹ thì ngày một thấp, ngày một khom lưng. Cau ngày càng thẳng, còn lưng mẹ ngày càng còng. Đến cuối cùng, cau gần với giời, còn mẹ thì gần với đất. Biện pháp nghệ thuật này đã giúp tác giả làm nổi bật sự trái ngược giữa cây cau và mẹ. Qua đó, thể hiện nỗi xót xa, đau đớn khi nhìn mẹ ngày một già yếu.
Còn trong đoạn trích "Dáng mẹ", tác giả Hà Ngọc Hoàng đã tập trung khắc họa hình ảnh người mẹ qua dáng vóc bên ngoài và những phẩm chất bên trong. Về ngoại hình, mẹ là người tần tảo, lam lũ, chịu thương chịu khó. Một đời lam lũ, vất vả khiến mẹ "da sạm đen màu gió sương". Đôi mắt mẹ "nhòe dần", không còn tinh tường như trước. Mái tóc mẹ "bạc trắng nửa đầu". Những đặc điểm ngoại hình ấy của mẹ gợi lên trong người đọc sự cảm thương sâu sắc. Mẹ đã hi sinh cả đời mình cho con cái. Về những phẩm chất bên trong, mẹ là người giàu đức hy sinh. Dù cuộc sống có muôn vàn khó khăn, vất vả, mẹ vẫn cố gắng vượt qua. Mẹ luôn mong muốn dành cho con những điều tốt đẹp nhất. Tình yêu thương của mẹ dành cho con thật vĩ đại, không gì có thể sánh bằng.
Hai đoạn trích đều thể hiện tình yêu thương vô bờ bến dành cho con cái. Cả hai tác giả đều sử dụng những hình ảnh, ngôn ngữ giản dị, chân thực để khắc họa hình tượng người mẹ. Họ đều là những người phụ nữ tần tảo, lam lũ, chịu thương chịu khó. Họ sẵn sàng hi sinh tất cả cho con cái.
Tuy nhiên, mỗi đoạn trích lại có những nét riêng biệt. Đoạn trích "Mẹ" của Đỗ Trung Lai tập trung vào sự đối lập giữa cây cau và mẹ. Điều này khiến cho nỗi xót xa, đau đớn khi nhìn mẹ già yếu được thể hiện một cách rõ ràng, sâu sắc. Còn đoạn trích "Dáng mẹ" của Hà Ngọc Hoàng lại tập trung vào việc miêu tả ngoại hình và những phẩm chất của người mẹ. Điều này khiến cho hình tượng người mẹ trở nên cụ thể, sinh động hơn.
Cả hai đoạn trích đều để lại trong lòng người đọc những ấn tượng sâu sắc. Chúng nhắc nhở chúng ta hãy biết trân trọng, yêu thương mẹ nhiều hơn. Hãy luôn ghi nhớ rằng, mẹ là người đã sinh ra ta, nuôi dưỡng ta khôn lớn. Không có gì có thể thay thế được vị trí của mẹ trong lòng mỗi người con.