

30/04/2025
30/04/2025
Trong dòng chảy bất tận của thi ca Việt Nam, hình ảnh người mẹ luôn là nguồn cảm hứng vô tận, là biểu tượng của tình yêu thương bao la, sự hy sinh thầm lặng và nỗi nhớ da diết. Bài thơ "Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa" của nhà thơ Huy Cận đã chạm đến những sâu thẳm trong trái tim người đọc bằng những vần thơ giản dị mà thấm đượm tình mẫu tử thiêng liêng. Đọc bài thơ, ta không chỉ cảm nhận được nỗi nhớ cồn cào của người con mà còn thấy được hình bóng tần tảo, đức hy sinh cao cả của người mẹ Việt Nam qua bao gian khó. Những dòng thơ như những thước phim quay chậm, tái hiện lại những khoảnh khắc đời thường mà vô cùng xúc động về tình mẹ con.
Mở đầu bài thơ, nỗi nhớ mẹ ùa về trong một không gian tĩnh lặng, cô tịch: "Chiều về tôi cũng ngồi buồn như con/ Chim kêu ngoài nội hót ròn nhớ mẹ." Hình ảnh "tôi" ngồi buồn, đồng điệu với nỗi buồn của con chim ngoài nội, gợi lên một sự cô đơn, trống vắng trong tâm hồn. Tiếng chim hót ròn rã càng làm nổi bật sự thiếu vắng hình bóng thân thương của mẹ. Nỗi nhớ không chỉ là một cảm xúc thoáng qua mà đã trở thành một trạng thái thường trực, ám ảnh trong tâm trí người con mỗi khi chiều xuống.
Tiếp theo, những ký ức về mẹ dần hiện về, không phải là những điều cao sang, vĩ đại mà là những hình ảnh đời thường, giản dị nhưng chứa đựng biết bao tình yêu thương: "Con lại nghĩ về chiếc chống tre xưa/ Nơi mẹ ngồi vá chiếc áo cho cha/ Bao xa cách lớp bằng trong chiếc lá/ Trầm cánh rừng về dưới giọt gianh mưa." Hình ảnh "chiếc chống tre xưa" gợi lên một khung cảnh nghèo khó, vất vả của gia đình. Mẹ ngồi vá áo cho cha, một hành động nhỏ bé nhưng lại thể hiện sự tảo tần, chu đáo và tình yêu thương dành cho chồng con. Chiếc áo cũ sờn được vá víu cẩn thận, lớp bằng được lót bằng lá, cho thấy sự tiết kiệm, chắt chiu của mẹ trong cuộc sống khó khăn. Âm thanh "trầm cánh rừng về dưới giọt gianh mưa" tạo nên một không gian tĩnh mịch, buồn bã, như thấm vào lòng người đọc nỗi vất vả, cô đơn của mẹ.
Nỗi nhớ mẹ càng trở nên da diết hơn qua những hình ảnh về sự hy sinh, gánh vác của mẹ: "Xin mẹ lại cho con bắt đầu đi gánh nước/ Gánh bao nhiêu trong mắt để dành/ Xin mẹ lại cho con nấu bữa cơm mà không cần nói/ Để con được cảm ơn ngon lửa nhà ta/ Ngọn lửa hiu hắt thay con lời an ủi mẹ." Hình ảnh "mẹ gánh nước" gợi lên sự nặng nhọc, vất vả của công việc đồng áng. "Gánh bao nhiêu trong mắt để dành" là một chi tiết đắt giá, cho thấy sự chịu đựng, hy sinh thầm lặng của mẹ, những nỗi lo toan, vất vả chất chứa trong ánh mắt. Ước muốn "mẹ lại cho con nấu bữa cơm mà không cần nói" thể hiện sự hối hận, day dứt của người con vì chưa thể hiện đủ lòng biết ơn đối với mẹ. "Ngọn lửa nhà ta" trở thành một hình ảnh ẩn dụ đầy xúc động, thay cho lời an ủi, vỗ về mà người con muốn gửi đến mẹ trong nỗi nhớ thương da diết.
Thời gian trôi đi, hình bóng mẹ vẫn luôn in đậm trong tâm trí người con qua những ký ức về sự tần tảo, yêu thương: "Vẫn chiếc dây phơi bước ở đuôi kèo/ Vẫn ở đó, gió cao hơn với mẹ/ Con phơi áo nghe hai đầu dây kể/ Thương quá những khi mưa con trai mẹ vắng nhà." Hình ảnh "chiếc dây phơi bước ở đuôi kèo" là một chi tiết quen thuộc, gợi lên hình ảnh mẹ tần tảo lo toan mọi việc trong nhà. "Gió cao hơn với mẹ" cho thấy sự nhỏ bé, yếu đuối của mẹ trước thiên nhiên khắc nghiệt, càng làm nổi bật sự mạnh mẽ, kiên cường của mẹ khi gánh vác mọi khó khăn. Nỗi thương nhớ trào dâng khi người con hình dung ra những khi mưa gió, mẹ một mình lo lắng khi con trai vắng nhà. Tình mẫu tử thiêng liêng, sâu nặng được thể hiện qua những hình ảnh bình dị mà đầy xúc động.
Cuối cùng, nỗi nhớ mẹ trở thành một nỗi niềm day dứt, khôn nguôi: "Chiến tranh đi qua mẹ con mình/ Từng gạch lở giữa sân con mùa đông nước/ Hôm nay con trở về nhà/ Mẹ ở đâu?" Sự tàn khốc của chiến tranh đã cướp đi người mẹ yêu dấu. Hình ảnh "từng gạch lở giữa sân con mùa đông nước" gợi lên sự tiêu điều, hoang vắng của ngôi nhà thiếu vắng bóng mẹ. Câu hỏi "Mẹ ở đâu?" vang lên như một tiếng nấc nghẹn ngào, một nỗi đau không thể bù đắp. Sự trở về của người con trở nên vô nghĩa khi không còn mẹ ở đó để đón chào. Nỗi nhớ thương, sự mất mát trở nên thấm thía, sâu sắc hơn bao giờ hết.
Bài thơ "Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa" của Huy Cận đã vẽ nên một bức tranh chân thực và xúc động về tình mẫu tử. Qua những hình ảnh bình dị, gần gũi, nhà thơ đã thể hiện một cách sâu sắc nỗi nhớ thương da diết, sự biết ơn vô bờ bến đối với người mẹ tảo tần, đức hy sinh. Bài thơ không chỉ là tiếng lòng của riêng nhà thơ mà còn là tiếng lòng chung của biết bao người con, nhắc nhở chúng ta về tình mẫu tử thiêng liêng và sự mất mát không gì có thể bù đắp được khi mẹ không còn bên cạnh. Những vần thơ giản dị mà thấm đượm tình người sẽ còn mãi ngân vang trong trái tim mỗi chúng ta, khơi gợi lòng biết ơn và trân trọng những giây phút bên cạnh mẹ.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời