03/05/2025
03/05/2025
03/05/2025
Nguyễn MinhBài thơ Cỏ dại của Xuân Quỳnh để lại trong em những rung cảm sâu sắc về sức sống bền bỉ, mãnh liệt của thiên nhiên và con người Việt Nam. Những vần thơ mộc mạc, chân thật nhưng lại mang trong mình một sức mạnh phi thường, tựa như những ngọn cỏ dại - nhỏ bé nhưng kiên cường, dù bão tố, bom đạn có quét qua, cỏ vẫn hồi sinh sau cùng. Hình ảnh cỏ dại trong bài thơ không chỉ là biểu tượng của thiên nhiên mà còn là ẩn dụ cho những con người từng trải qua chiến tranh, những người dân quê chất phác, hiền lành mà mạnh mẽ. Em đặc biệt xúc động trước câu hỏi đầy xót xa: “Đất quê mình cỏ đã mọc lên chưa?”. Một câu hỏi tưởng chừng giản đơn nhưng lại hàm chứa bao nỗi đau, bao mất mát. Nó không chỉ nói về sự hồi sinh của thiên nhiên sau chiến tranh mà còn là niềm mong mỏi được thấy quê hương hồi sinh, sự sống nảy nở trên những vùng đất từng bị tàn phá. Trong cuộc sống, có lẽ nhiều người sẽ quên đi những ngọn cỏ dại nhưng dù không ai nhớ đến, chúng vẫn lặng lẽ tồn tại như bao con người bình dị, thầm lặng góp sức dựng xây quê hương. Bài thơ đã gieo vào lòng em niềm trân trọng đối với những điều nhỏ bé nhưng kiên cường để em hiểu rằng sự sống luôn mạnh mẽ hơn bất cứ mất mát nào, chỉ cần con người còn niềm tin và ý chí.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời