Bài thơ “Tiếng sáo” của Hoàng Trung Thông là một tác phẩm tiêu biểu cho phong cách sáng tác của ông. Bài thơ được viết theo thể thơ sáu chữ, ngôn ngữ giản dị, mộc mạc, giàu hình ảnh. Mạch cảm xúc của bài thơ được triển khai theo trình tự thời gian, từ quá khứ đến hiện tại, từ tuổi thơ đến trưởng thành.
Khổ thơ đầu tiên mở ra khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp, thanh bình nơi làng quê Việt Nam. Con trâu đi trước, đứa trẻ ngồi trên lưng trâu, thổi sáo vi vu. Tiếng sáo ngân vang giữa bầu trời xanh thẳm, tạo nên một bức tranh thiên nhiên thơ mộng, trữ tình. Qua đó, tác giả đã thể hiện tình yêu quê hương, đất nước tha thiết của mình.
Khổ thơ thứ hai là sự chuyển biến tâm trạng của nhân vật trữ tình. Từ một cậu bé hồn nhiên, vô tư, cậu bé đã trở thành một anh bộ đội, sẵn sàng chiến đấu bảo vệ Tổ quốc. Tiếng sáo vẫn bay cao, bay xa, nhưng giờ đây nó còn mang theo khát vọng hòa bình, độc lập của dân tộc.
Khổ thơ cuối cùng khép lại bài thơ bằng một hình ảnh đầy ấn tượng. Tiếng sáo vẫn bay cao, bay xa, dù có bao nhiêu khó khăn, thử thách. Điều đó thể hiện niềm tin vào tương lai tươi sáng, hòa bình, độc lập của đất nước.
Mạch cảm xúc của bài thơ “Tiếng sáo” được thể hiện qua ba khổ thơ, mỗi khổ thơ đều mang một ý nghĩa riêng biệt, nhưng tất cả đều hướng về một chủ đề chung là tình yêu quê hương, đất nước và tinh thần yêu nước, quyết tâm chiến đấu của thế hệ trẻ Việt Nam.