08/05/2025
08/05/2025
Trong đoạn trích "Thúy Kiều gặp Kim Trọng", tiếng đàn của Thúy Kiều không chỉ đơn thuần là âm thanh phát ra từ nhạc cụ, mà còn là tiếng lòng, là tâm hồn và vẻ đẹp tinh tế của nàng. Tiếng đàn ấy mang theo sự trong trẻo, tha thiết, khi thì dìu dặt êm đềm như làn gió xuân, lúc lại dồn dập, mãnh liệt như sóng vỗ — thể hiện rõ chiều sâu cảm xúc và tài năng vượt trội của Thúy Kiều. Nguyễn Du đã khéo léo dùng nghệ thuật ẩn dụ và ngôn ngữ giàu hình ảnh để mô tả tiếng đàn như một “tiếng nói không lời”, giúp người nghe cảm nhận được cả tâm tư, khát vọng lẫn nỗi u hoài ẩn chứa trong tâm hồn nàng. Âm nhạc ở đây trở thành cầu nối cảm xúc giữa Thúy Kiều và Kim Trọng, là phương tiện biểu lộ tình yêu trong sáng và sâu sắc. Qua đó, Nguyễn Du không chỉ làm nổi bật vẻ đẹp tài hoa của Thúy Kiều mà còn thể hiện quan niệm nghệ thuật nhân văn: tiếng đàn là biểu tượng cho tài năng, tâm hồn và khát vọng sống mãnh liệt của con người.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời