Bữa Cơm Quê - Đoàn Văn Cừ
Thể thơ tự do
Hình ảnh miêu tả "bữa cơm quê": cơm ngày hai bữa dọn bên hè mâm gỗ, nuôi dừa, đũa mộc tre gạo đỏ, cà thâm, vững giã mặn, chè tươi nấu đặc nước vàng hoe cảnh nhà dẫu túng vẫn êm đềm ngày khô nhọc nhưng tối ngủ yên mái rạ trăng vàng, lơ lửng bóng với cau.
- Biện pháp tu từ liệt kê: cơm ngày hai bữa; cơm, dừa, đũa mộc tre, gạo đỏ, cà thâm, vững giã mặn, chè tươi nấu đặc nước vàng hoe, cảnh nhà dẫu túng, ngày khô nhọc, mái rạ, trăng vàng, lơ lửng bóng với cau.
Tác dụng: nhấn mạnh sự giản dị, đơn sơ mà ấm áp, hạnh phúc của bữa cơm quê hương.
Vẻ đẹp tâm hồn tác giả được gợi ra từ hình ảnh "bữa cơm quê":
- Yêu thiên nhiên, trân trọng những giá trị bình dị, gần gũi của cuộc sống.
- Trân trọng tình cảm gia đình, yêu thương, gắn bó với quê hương.
Bài học cho bản thân:
- Biết quý trọng những gì mình đang có, không nên đòi hỏi quá nhiều.
- Sống chan hòa, yêu thương mọi người xung quanh.
- Giữ gìn nét đẹp truyền thống của dân tộc.
Phân tích đoạn trích "Chí Phèo" của Nam Cao
Nam Cao là một nhà văn hiện thực xuất sắc trước cách mạng tháng Tám. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là truyện ngắn Chí Phèo đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người đọc. Hình ảnh nhân vật Chí Phèo, một nông dân cùng quẫn, bị xã hội tàn phá cả về tâm hồn lẫn thể xác, bị tha hóa đến mức đê tiện, mất hết cả nhân tính lẫn nhân hình, tiêu biểu cho số phận bi thảm của tầng lớp nông dân bị bần cùng hóa, lưu manh hóa trong xã hội cũ, đồng thời thể hiện sâu sắc tấm lòng thương cảm, trân trọng của Nam Cao đối với những người khốn khổ.
Mở đầu tác phẩm, tác giả đã giới thiệu nhân vật Chí Phèo trong một dáng vẻ rất bất ổn. Hắn vừa đi vừa chửi, rồi hắn uống rượu. Hắn chửi trời, chửi đời, chửi cả làng Vũ Đại, chửi đứa nào không chửi nhau với hắn, rồi hắn chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn, đẻ ra cái thằng Chí Phèo. Chưa hết, hắn còn đập vỡ vỏ chai, lao đến nhà Bá Kiến rạch mặt ăn vạ. Tất cả đều diễn ra trong cơn say. Đó là một Chí Phèo say rượu, một Chí Phèo chưa tỉnh táo bao giờ. Nhưng chính trong lúc ấy, khi mà tâm hồn hắn đang bị những thế lực đen tối nhất chi phối, thì chúng ta mới thấy được con người thật của hắn. Và cũng chỉ khi men rượu đã khơi dậy những cảm xúc vốn bị vùi lấp, ta mới có thể thấy được những khát khao bình thường, được coi là quyền lợi của con người mà hắn vẫn luôn mơ ước. Những lúc như thế, hắn cảm thấy buồn nôn na, hắn muốn có một gia đình nho nhỏ. Chồng cuốc mướn cày thuê, vợ dệt vải. Chúng lại bỏ một con lợn nuôi để làm vốn liếng. Khá giả thì mua dăm ba sào ruộng làm... Đó chính là ước mơ của một người lương thiện, một người luôn nghiêm túc với cuộc sống. Chỉ có điều, đó chỉ là những khát khao, chứ không phải là ước mơ của Chí Phèo. Bởi vì những ước mơ đó không bao giờ có thể thực hiện được trong xã hội bấy giờ. Thế nên, khi không có rượu, hắn bỗng dưng trở thành một người hoàn toàn khác. Hắn cảm thấy buồn nôn nao, nhưng không có rượu, hắn đâu có cảm thấy gì. Phải có rượu, bởi chỉ có lúc đó, Chí Phèo mới quên đi được những nỗi đau của mình, mới dám làm những việc mà lẽ ra chỉ có những người không còn ý thức về nhân tính mới làm. Không ai dạy Chí Phèo làm thế, hắn cũng không biết tại sao hắn lại làm thế. Dường như, đó là bản năng của hắn, là điều tất yếu sẽ xảy ra khi con người không còn giữ được sự tỉnh táo.
Nhưng dù sao, đó cũng là bản chất tốt đẹp của Chí Phèo, là con người thật của y, một con người lương thiện. Y muốn có một gia đình nho nhỏ, chồng cuốc mướn cấy thuê, vợ dệt vải. Một giấc mơ bình dị, có thể gọi là khờ khạo của một người điên, nhưng nó rất đẹp. Nó thể hiện một tâm hồn trong sáng, một trái tim ấm áp, một con người giàu lòng tự trọng, và hơn hết, một con người lương thiện.
Thế nhưng, ngay cả khi đã bị đẩy xuống tận cùng của xã hội, bản chất lương thiện ấy vẫn tồn tại trong con người hắn. Trong tâm trí của hắn vẫn ẩn chứa một ước mơ, một khát khao về một cuộc sống bình dị, nhưng lại vô cùng tươi đẹp. Có thể những người khác sẽ không hiểu được điều này, nhưng Nam Cao đã phát hiện ra. Ông đã nhìn thấy ở Chí Phèo một điều mà dường như tất cả mọi người trong làng Vũ Đại đều không thấy. Chí Phèo vẫn là một con người, chí ít là trong mắt Nam Cao. Chính nhờ tấm lòng đồng cảm của nhà văn mà các tác phẩm của ông đã vượt qua được sự băng hoại của thời gian, luôn sống mãi với thời gian.