ii:
câu 1. Đoạn trích "Một Làng Chết" của Thanh Tịnh sử dụng ngôi thứ nhất để miêu tả cuộc sống và cảm xúc của nhân vật Tâm. Ngôi thứ nhất giúp độc giả dễ dàng đồng cảm và thấu hiểu với Tâm, bởi vì chúng ta có thể trải nghiệm trực tiếp những suy nghĩ, cảm xúc và hành động của nhân vật này. Tác giả đã khéo léo sử dụng ngôn ngữ và hình ảnh để tạo nên không khí u ám, buồn bã nhưng cũng đầy hy vọng. Biện pháp tu từ so sánh trong câu văn "Trên con đường dốc lên ga, Tâm đạp đùa trên những ngọn lá bàng khô nghe rôm rốp." làm nổi bật sự vui tươi, hồn nhiên của Tâm giữa khung cảnh ảm đạm. Những từ ngữ mô tả tiếng lá rơi như "rôm rốp", "tiếng vỡ" đều góp phần tăng cường tính sinh động và chân thực cho bức tranh tâm trạng của nhân vật.
Tâm là một cô gái trẻ tuổi, ngây thơ và tràn đầy niềm tin vào tương lai. Tuy nhiên, sau khi chứng kiến sự tàn phá của chiến tranh, Tâm trở nên hoài nghi và lo lắng. Cô tự hỏi liệu mình có đủ sức mạnh để vượt qua khó khăn hay không. Điều này phản ánh sự thay đổi trong tư duy và cảm xúc của Tâm trước những biến cố lớn lao.
Nghệ thuật trần thuật theo điểm nhìn của nhân vật Tâm được tác giả thể hiện rất tinh tế. Qua từng câu chữ, từng hành động của Tâm, chúng ta có thể cảm nhận được nỗi đau, sự mất mát và cả niềm hi vọng mãnh liệt của cô. Tác giả đã thành công trong việc tái hiện lại tâm lý phức tạp của nhân vật, khiến cho câu chuyện trở nên sâu sắc và ý nghĩa hơn.
Từ chi tiết cái đình được đặc tả trong đoạn trích, tôi suy nghĩ về sự tác động của bối cảnh thời đại đến việc giữ gìn các giá trị văn hóa. Cái đình là biểu tượng của cộng đồng, nơi gắn kết mọi người lại với nhau. Khi chiến tranh xảy ra, nó bị phá hủy, điều đó đồng nghĩa với việc mối quan hệ xã hội bị rạn nứt. Để bảo tồn và phát huy giá trị văn hóa truyền thống, chúng ta cần xây dựng lại những cơ sở vật chất như đình chùa, miếu mạo... Đồng thời, chúng ta cũng phải chú trọng đến việc giáo dục thế hệ trẻ về lịch sử, văn hóa dân tộc, nhằm nâng cao ý thức trách nhiệm của mỗi cá nhân đối với di sản văn hóa của đất nước.
câu 2. Dấu hiệu xác định ngôi kể: Đoạn trích được kể theo ngôi thứ ba, tức là người kể giấu tên gọi riêng, xưng "người kể" hoặc "tôi". Người kể không trực tiếp tham gia vào câu chuyện mà chỉ đóng vai trò quan sát, tường thuật lại những sự kiện xảy ra.
Tác dụng của biện pháp tu từ so sánh: Câu văn "Trên con đường dốc lên ga, Tâm đạp đùa trên những ngọn lá bàng khô nghe rôm rốp." sử dụng phép so sánh ngang bằng, đối chiếu hành động "đạp đùa" của Tâm với âm thanh "rôm rốp" của lá bàng khô. Phép so sánh này tạo nên hình ảnh sinh động, giúp người đọc dễ dàng hình dung được sự vui tươi, tinh nghịch của Tâm. Đồng thời, nó còn góp phần làm nổi bật tính cách hồn nhiên, vô tư của nhân vật Tâm.
Từ ngữ diễn tả thái độ của Tâm: Trong đoạn trích, Tâm có thái độ tò mò, hiếu kỳ khi lần đầu tiên đặt chân đến làng Đồng Yên. Tâm "giật mình đứng dừng lạ", "chắc lưỡi thở dài băn khoăn", "mong gặp một người qua đường để hỏi chuyện", "lạc vào cảnh không người", "hồi hộp như sợ những cảnh điêu tàn sẽ phơi ra trước mắt",... Những từ ngữ này thể hiện rõ nét tâm trạng háo hức, tò mò xen lẫn chút lo lắng của Tâm khi chứng kiến khung cảnh làng quê thay đổi.
Nghệ thuật trần thuật theo điểm nhìn của nhân vật Tâm: Tác giả sử dụng điểm nhìn của nhân vật Tâm để miêu tả khung cảnh làng quê Đồng Yên. Điểm nhìn này mang đến cho người đọc cảm giác chân thật, gần gũi, đồng thời giúp bộc lộ rõ nét tâm trạng, suy nghĩ của nhân vật. Qua đó, tác giả muốn nhấn mạnh sự thay đổi của làng quê, đồng thời khơi gợi lòng thương cảm, xót xa cho những giá trị truyền thống đang dần mai một.
Sự tác động của bối cảnh thời đại với việc giữ gìn các giá trị văn hóa: Bối cảnh lịch sử xã hội Việt Nam những năm 1940 - 1950 chịu ảnh hưởng nặng nề của chiến tranh, khiến cho cuộc sống của người dân trở nên khó khăn, nghèo đói. Làng quê Đồng Yên cũng không nằm ngoài vòng xoáy đó. Sự thay đổi của làng quê phản ánh sự tàn phá của chiến tranh, đồng thời cũng là minh chứng cho sức mạnh của thời gian, khiến cho những giá trị văn hóa truyền thống dần phai nhạt. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là những giá trị ấy mất đi hoàn toàn. Chúng vẫn tồn tại trong tâm thức của mỗi người dân, chỉ cần có cơ hội, chúng sẽ được khơi dậy và phát huy.