Nguyễn Văn Thuyên là một cây bút trẻ có nhiều đóng góp cho nền thi ca Việt Nam đương đại. Thơ anh thường mang đậm hơi thở cuộc sống, những trải nghiệm thực tế và những suy tư sâu lắng về con người và xã hội. Bài thơ "Hương vị quê nhà" là một minh chứng tiêu biểu cho phong cách sáng tác ấy. Qua hai khổ thơ đầu tiên, tác giả đã khéo léo tái hiện lại khung cảnh làng quê bình dị cùng những kỷ niệm tuổi thơ đẹp đẽ, đồng thời gửi gắm vào đó nỗi nhớ da diết của mình.
Hai khổ thơ mở đầu bằng hình ảnh "cá chạch đồng" và "mẹ rim", gợi lên một bức tranh thôn dã gần gũi, thân thuộc. Cá chạch là loài cá quen thuộc ở vùng nông thôn Việt Nam, thường xuất hiện trong những bữa cơm đạm bạc của người dân lao động. Mẹ rim cá chạch, một món ăn dân dã nhưng vô cùng hấp dẫn, mang đậm hương vị quê hương. Mùi hương thơm lừng tỏa ra từ nồi cá rim khiến cho người con "thèm" đến nao lòng. Đó không chỉ là thèm một món ăn ngon mà còn là thèm cái hương vị quê nhà, cái ấm áp của tình mẹ. Câu thơ "vị quê ơi, sao mà ngon đến vậy!" như một tiếng thốt nghẹn ngào, thể hiện tình yêu sâu sắc của người con dành cho quê hương.
Khổ thơ tiếp theo, tác giả tiếp tục khắc họa thêm những hình ảnh quen thuộc của làng quê, như "cha bắt", "mẹ rim", "con học về đã thơm từ đầu ngõ". Những hành động đơn giản, bình dị ấy lại chứa đựng cả một bầu trời yêu thương. Người cha cần cù, chịu khó, luôn lo toan cho gia đình. Người mẹ tần tảo, đảm đang, luôn chăm sóc con cái chu đáo. Còn người con thì hồn nhiên, vui tươi, luôn háo hức trở về nhà sau mỗi buổi học. Tất cả tạo nên một bức tranh gia đình ấm áp, hạnh phúc.
Hình ảnh "đêm quê hương, theo cha con xách giỏ cánh đồng xa, xiêu vẹo ánh trăng gầy" là một hình ảnh đẹp, giàu chất thơ. Đêm quê hương tĩnh lặng, yên bình, được soi sáng bởi ánh trăng vàng dịu. Cha con cùng nhau ra đồng, bắt cá, hái rau, tận hưởng không khí trong lành của làng quê. Ánh trăng in bóng xuống mặt đất, tạo nên một khung cảnh thật thơ mộng, lãng mạn.
Qua hai khổ thơ đầu, tác giả đã thể hiện thành công nỗi nhớ da diết của mình về quê hương. Hương vị quê nhà không chỉ là mùi hương của những món ăn dân dã mà còn là hương vị của tình yêu thương, của những kỷ niệm đẹp đẽ. Bài thơ cũng là lời nhắc nhở chúng ta hãy biết trân trọng những giá trị truyền thống, cội nguồn, để rồi từ đó thêm yêu quý và tự hào về quê hương, đất nước.