24/05/2025
24/05/2025
giang Khi đọc đoạn thơ trên, em cảm thấy trái tim mình như lặng đi bởi nỗi nhớ thương da diết dành cho người bà ngoại – người đã yêu thương và gắn bó với tuổi thơ em như một phần máu thịt. Những câu thơ nhẹ nhàng mà thấm đẫm tình cảm khiến em không thể không nghĩ về bà ngoại của chính mình.
Hình ảnh “bóng ngoại nghiêng chiều nắng”, “tóc trắng cùng mây trắng dưới trời” đã vẽ nên dáng bà hiền từ, phúc hậu trong buổi chiều tà. Ngoại như một phần của thiên nhiên – bình dị, lặng lẽ mà đầy ấm áp. Em xúc động nhất là khi đọc đến câu: “Xòe tay ngoại đếm từng thu cuối” – một hình ảnh giản dị nhưng đầy đau xót, bởi nó gợi nhắc đến sự trôi đi của thời gian và tuổi già đang đến gần, từng mùa thu đến rồi đi, còn ngoại thì vẫn đợi, vẫn thương, vẫn chờ con cháu trở về. Nhưng “con nào hay biết mỗi thu vơi” – câu thơ ấy khiến em nghẹn lại. Phải chăng có đôi khi ta quá mải mê với cuộc sống mà quên đi người thân đang lặng lẽ chờ đợi ở quê nhà?
Đoạn sau, hình ảnh bà vẫn hiện lên trong dáng ngồi quen thuộc “bên hiên, nắng tắt dần” – không gian buổi chiều chậm rãi, buồn man mác càng khiến nỗi nhớ thêm da diết. Lá thu nghiêng về cội, như tấm lòng cháu dù đi xa vẫn luôn hướng về bà. Câu thơ kết: “Tê tái chiều buông tím góc sân” là một nét vẽ đầy ám ảnh, như đóng băng cảm xúc của em vào khung cảnh chiều buồn, nơi bà ngoại đã từng ngồi, từng chờ.
Đoạn thơ là một bản nhạc buồn về tình bà cháu, về nỗi nhớ và sự biết ơn sâu sắc. Đọc xong, em chỉ muốn chạy về ôm lấy bà thật chặt, nói với bà rằng: “Cháu thương bà nhiều lắm!”
24/05/2025
I. Mở bài: Giới thiệu chung về bài thơ
- Bài thơ "Nhớ Ngoại" của tác giả Bảo Ngọc là một bài thơ thể hiện sự thương nhớ, sự luyến tiếc của một người cháu đối với bà ngoại đã qua đời.
- Bài thơ sử dụng hình ảnh quê hương, gia đình để khắc họa tình cảm thiêng liêng đối với bà ngoại, kết hợp với những hình ảnh gợi nhớ về tuổi thơ và những kỷ niệm xưa.
II. Thân bài:
- Khung cảnh quê hương và sự vắng lặng
+ “Con về quê cũ trời thưa vắng / Ngõ cúc buồn tênh dậu cúc già”: Khung cảnh quê cũ: Tác giả trở về quê hương xưa, nhưng không còn sự sống động, tràn đầy nhựa sống như trước. Khung cảnh trở nên vắng vẻ, trầm mặc, càng làm nổi bật cảm giác mất mát.
- Sự thay đổi trong không gian và thời gian
+ “Bên thềm trầu úa không người hái / Cau đã mấy mùa quên trổ hoa”: Hình ảnh thềm trầu úa: Trầu, một hình ảnh gắn bó với bà ngoại, giờ đây không còn ai chăm sóc, như dấu hiệu của sự vắng bóng của ngoại.
- Tưởng nhớ ngoại trong ký ức
“Nhớ xưa bóng ngoại nghiêng chiều nắng / Tóc trắng cùng mây trắng dưới trời”: Hình ảnh ngoại: Tác giả nhớ về hình ảnh của ngoại trong những chiều nắng, tóc trắng cùng mây trắng như một phần của thiên nhiên, như hòa vào với vũ trụ
- Sự lãng quên của thời gian và nỗi đau của sự xa cách
“Xòe tay ngoại đếm từng thu cuối / Con nào hay biết mỗi thu vơi”: Hình ảnh bà ngoại vẫn lặng lẽ đếm từng mùa thu cuối cùng, nhưng người cháu không nhận thức được rằng thời gian đang trôi đi và bà ngoại đang dần lìa xa cuộc đời.
- Nỗi nhớ về ngoại khi đã trưởng thành
“Con đi mỗi bước xa, xa mãi / Dáng ngoại bên hiên. Nắng tắt dần:
+ Người cháu đã trưởng thành và rời xa quê hương, không còn được gần gũi với bà ngoại, không còn cảm nhận được sự hiện diện của bà.
+ Hình ảnh ngoại bên hiên là ký ức xa vời, nhưng giờ đây, ánh nắng dần tắt, nghĩa là thời gian không còn nhiều và ngoại đã đi xa.
- Nỗi đau của sự mất mát và tìm lại ký ức
Nỗi nhớ về ngoại khiến trái tim người cháu tê tái, đau đớn, và góc sân xưa giờ chỉ còn là nơi lưu giữ những ký ức buồn.
III. Kết bài:
Nhấn mạnh lại tình cảm yêu thương sâu sắc đối với bà ngoại: Bài thơ là một bản nhạc tâm hồn, là những lời nhắc nhở về tình cảm gia đình, về người bà đã khuất và những ký ức không thể xóa nhòa.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời