Trong truyện ngắn "Chuyện người con gái Nam Xương", Nguyễn Dữ đã khắc họa thành công hình ảnh nhân vật Vũ Nương với đầy đủ những phẩm chất tốt đẹp của người phụ nữ phong kiến. Trước hết, đặt vào hoàn cảnh bình thường, nàng là người phụ nữ xinh đẹp, nết na, hiền thục: "tính đã thùy mị, nết na, lại thêm tư dung tốt đẹp". Cũng vì thế mà Trương Sinh - một người thuộc dòng dõi công gia, vừa đẹp trai, vừa giàu có đã nhờ mẹ đem trăm lạng vàng đến hỏi cưới nàng. Trong cuộc sống vợ chồng, hiểu tính cách chồng hay ghen nên Vũ Nương luôn giữ gìn khuôn phép, giữ gìn hòa thuận gia đình. Vì vậy mà gia đình nàng luôn êm ấm, thuận hoà.
Khi tiễn chồng đi lính, Vũ Nương đã rót chén rượu đầy chúc chồng "được hai chữ bình yên": tha thiết, chân thành biết bao. Những lời nói của nàng khiến cho mọi người đều xúc động. Còn nàng thì không nghĩ tới bản thân, chỉ lo lắng cho chồng, cho nỗi khổ của chồng, mong chồng trở về bình yên. Xa chồng là thế, nhưng nàng vẫn là người vợ chung thuỷ. Nàng nhớ chồng da diết, ngày gặp lại là ngày nàng mong đợi nhất. Khi bị chồng nghi ngờ, Vũ Nương đã tìm mọi cách để chồng hiểu cho tấm lòng thủy chung của mình. Lời phân trần của nàng đầy vẻ tự ao ước, niềm kiêu hãnh, nhưng cũng đầy nhẫn nhục, ngậm ngùi: "Thiếp vốn con kẻ khó ... mong chàng đừng một mực nghi oan cho thiếp". Nàng đã tìm mọi cơ hội để hai vợ chồng cùng hiểu nhau hơn, để hạnh phúc được bền lâu. Nhưng thật đáng tiếc, mọi cố gắng của nàng đã không được đền đáp. Chồng nàng không những không hiểu cho nàng mà còn một mực đánh đuổi nàng. Đau đớn, thất vọng, nàng không thể nào giải được nỗi oan khuất nên đã nhảy xuống sông tự vẫn. Nỗi oan của Vũ Nương đã vượt qua sức tưởng tượng của con người. Con người ấy, phẩm chất ấy đáng ra phải được hưởng sung sướng, hạnh phúc chứ sao lại phải chịu nỗi oan ức đến mức phải tìm đến cái chết để giải tỏ tấm lòng mình. Bi kịch của Vũ Nương là bi kịch của người phụ nữ trong xã hội cũ: Phụ nữ luôn luôn là nạn nhân của xã hội phong kiến.
Qua nhân vật Vũ Nương, Nguyễn Dữ đã cho thấy khát khao về hạnh phúc gia đình, khát khao về lẽ công bằng trong cuộc đời. Tác giả muốn khẳng định vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ Việt Nam trong xã hội xưa. Đồng thời, tác giả còn muốn bày tỏ niềm xót xa đối với những người phụ nữ tài sắc, đức hạnh mà chết oan khuất trong bi kịch gia đình. Đó là sự cảm thông, trân trọng, ngợi ca của Nguyễn Dữ đối với nhân vật của mình.