Trong bài thơ "Tây Tiến", nhà thơ Quang Dũng đã khắc họa hình ảnh đoàn quân Tây Tiến với vẻ đẹp hào hùng, bi tráng và lãng mạn. Hình ảnh những người lính được miêu tả qua những chi tiết cụ thể, sinh động như:
- "Quân xanh màu lá dữ oai hùm": Màu xanh lá cây tượng trưng cho sự trẻ trung, khỏe khoắn của tuổi trẻ. Từ "xanh" còn gợi lên sức sống mãnh liệt, tinh thần chiến đấu kiên cường của người lính. Hình ảnh "dữ oai hùm" thể hiện khí thế dũng mãnh, uy nghi của họ khi đối mặt với kẻ thù.
- "Mắt trừng gửi mộng qua biên giới/Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm": Hai câu thơ này thể hiện tâm hồn lãng mạn, đa tình của người lính. Họ không chỉ là những chiến sĩ gan dạ mà còn là những con người có trái tim đầy yêu thương. "Mộng qua biên giới" thể hiện khát vọng giải phóng đất nước, còn "đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm" lại bộc lộ nỗi nhớ quê hương, gia đình da diết.
- "Rải rác biên cương mồ viễn xứ/Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh": Câu thơ này khẳng định ý chí quyết tử cho tổ quốc của người lính. Họ sẵn sàng hy sinh tuổi thanh xuân, xương máu để bảo vệ độc lập tự do cho dân tộc. Hình ảnh "rải rác biên cương mồ viễn xứ" càng làm tăng thêm vẻ bi tráng, hào hùng của người lính Tây Tiến.
Hình ảnh đoàn quân Tây Tiến trong bài thơ mang đậm chất sử thi, vừa hào hùng, bi tráng, vừa lãng mạn, trữ tình. Qua đó, tác giả đã ca ngợi vẻ đẹp của người lính cách mạng thời kỳ kháng chiến chống Pháp, đồng thời khơi dậy lòng yêu nước, tinh thần bất khuất của dân tộc Việt Nam.
câu 2. Lev Tolstoy, một trong những nhà văn vĩ đại nhất của văn học Nga và thế giới, đã từng đưa ra một quan niệm sâu sắc: "Nếu bạn cảm thấy đau, bạn đang sống. Nhưng, nếu bạn cảm thấy đau của người khác, bạn là con người". Câu nói này không chỉ đơn thuần là một triết lý mà còn là một chân lý tồn tại xuyên suốt dòng chảy thời gian, phản ánh rõ nét bản chất của cuộc sống và con người.
Cảm giác đau đớn, khổ sở thường được xem như biểu hiện của sự bất hạnh, thất bại hay tổn thương. Tuy nhiên, chính cảm giác ấy lại khẳng định sự hiện hữu của chúng ta trong thế giới này. Khi ta phải đối mặt với những khó khăn, thử thách, đó là lúc ta chứng tỏ mình có khả năng vượt qua, có sức mạnh nội tâm để vươn lên. Đó chính là dấu hiệu của sự sống, của tinh thần kiên cường, bất khuất.
Tuy nhiên, điều làm nên sự khác biệt giữa con người và các loài vật khác chính là khả năng đồng cảm, chia sẻ. Khi ta biết đặt mình vào vị trí của người khác, cảm nhận nỗi đau, niềm vui, nỗi buồn của họ, đó là lúc ta thực sự trở thành một con người. Bởi lẽ, mỗi cá nhân đều mang trong mình một phần của xã hội, một mảnh ghép của bức tranh cuộc đời.
Hãy tưởng tượng một thế giới mà con người chỉ biết sống cho riêng mình, vô cảm trước nỗi đau của đồng loại. Một thế giới mà tình yêu thương, sự sẻ chia bị lãng quên, thay vào đó là sự ích kỷ, hẹp hòi. Liệu thế giới ấy có còn là nơi đáng sống?
Chính vì vậy, việc "cảm thấy đau" của người khác không chỉ là một trách nhiệm đạo đức mà còn là một sứ mệnh cao cả. Nó đòi hỏi chúng ta phải mở rộng trái tim, lắng nghe tiếng khóc than của những số phận bất hạnh, những mảnh đời cơ cực. Từ đó, ta mới có thể thấu hiểu, cảm thông và hành động để giúp đỡ họ.
Những hành động thiện nguyện, giúp đỡ cộng đồng, hỗ trợ nạn nhân thiên tai, chiến tranh... chính là minh chứng rõ ràng nhất cho việc "cảm thấy đau" của người khác. Mỗi giọt nước mắt rơi xuống, mỗi nụ cười rạng rỡ trên môi những người được giúp đỡ đều là kết quả của tấm lòng nhân ái, sự sẻ chia của những con người biết đồng cảm.
Quan niệm của Lev Tolstoy không chỉ là một lời khuyên mà còn là một kim chỉ nam dẫn dắt con người đi đúng hướng trên con đường tìm kiếm hạnh phúc đích thực. Hãy nhớ rằng, "cảm thấy đau" của người khác không chỉ là nỗi đau mà còn là niềm tự hào, là vinh dự khi được sống trong một xã hội đầy ắp tình người.
Tóm lại, "cảm thấy đau" của người khác chính là thước đo của lòng nhân ái, là nền tảng xây dựng một xã hội văn minh, tiến bộ. Hãy luôn giữ vững quan niệm này, bởi nó sẽ giúp bạn trở thành một con người thực sự, một con người biết yêu thương, biết chia sẻ và biết trân trọng cuộc sống.