câu 1. Lời chỉ dẫn sân khấu:
* Chỉ dẫn về trang phục: "ông giuốc đanh mặc bộ lễ phục mới, với những bông hoa ngược."
* Tác dụng: Chỉ dẫn này giúp khán giả hình dung được trang phục của nhân vật Giuốc Đanh, đặc biệt là chi tiết "bông hoa ngược", tạo nên sự hài hước, châm biếm về sự ngu ngốc, thiếu hiểu biết của nhân vật.
* Chỉ dẫn về hành động: "Ông Giuốc Đanh bước ra, tay cầm quạt, miệng cười toe toét."
* Tác dụng: Chỉ dẫn này miêu tả rõ ràng cử chỉ, nét mặt của Giuốc Đanh khi xuất hiện trên sân khấu, góp phần khắc họa tính cách hợm hĩnh, khoe mẽ của nhân vật.
* Chỉ dẫn về đối thoại: "Tôi không biết tôi có thể học vào thời gian nào...tôi còn mướn một thầy dạy triết lí..."
* Tác dụng: Chỉ dẫn này hướng dẫn diễn viên cách phát âm, nhấn mạnh từ ngữ, giúp họ thể hiện chính xác giọng điệu, tâm trạng của nhân vật Giuốc Đanh, tạo nên tiếng cười châm biếm cho khán giả.
Phản ánh:
Qua việc phân tích bài tập gốc và đưa ra giải pháp thay thế, chúng ta thấy rằng việc sử dụng phương pháp tiếp cận thay thế dựa trên kiến thức đã học về kịch bản và ngôn ngữ kịch giúp học sinh hiểu sâu hơn về vai trò của lời chỉ dẫn sân khấu trong việc tạo nên hiệu quả nghệ thuật cho vở kịch. Thay vì chỉ liệt kê các chỉ dẫn, việc phân tích cụ thể từng chỉ dẫn giúp học sinh nhận diện được chức năng của mỗi loại chỉ dẫn, từ đó nâng cao khả năng cảm thụ và phân tích tác phẩm kịch.
câu 2. Nội dung chính của đoạn trích trên là cuộc đối thoại giữa ông Giuốc-đanh và bác phó may về việc mặc thử bộ lễ phục mới do bác phó may mang tới. Ông Giuốc-đanh rất hài lòng với bộ trang phục này và tỏ ra vô cùng hãnh diện khi được bác phó may khen ngợi. Tuy nhiên, ông cũng nhận ra rằng mình đã bị lừa bởi những kẻ tham lam, ích kỷ.
câu 3. Chi tiết ông Giuốc-Đanh băn khoăn không biết nên mặc áo dài buồng ngủ khi nghe nhạc hay không khiến chúng ta bật cười bởi sự ngây thơ và thiếu hiểu biết của ông về nghệ thuật âm nhạc. Ông Giuốc-Đanh là một người giàu có nhưng ít học, ham danh vọng hão huyền. Khi được giới thiệu về bộ môn "nhạc bu-dích", ông đã vội vàng tin tưởng và quyết định thuê thầy dạy để học. Tuy nhiên, do thiếu kiến thức cơ bản về âm nhạc, ông không thể phân biệt được đâu là âm thanh của đàn piano, đâu là tiếng ồn của máy móc. Điều này khiến ông bối rối và lo lắng, không biết nên mặc áo dài buồng ngủ khi nghe nhạc hay không. Sự lúng túng và hoang mang của ông Giuốc-Đanh trước một vấn đề đơn giản như vậy đã tạo nên tiếng cười châm biếm cho khán giả. Chi tiết này cũng phản ánh sự ngu dốt và hám danh của tầng lớp tư sản trong xã hội cũ. Họ sẵn sàng bỏ tiền ra mua những thứ xa xỉ, vô bổ mà không hề quan tâm đến chất lượng và giá trị thực sự của nó.
câu 4. Văn bản "Gặp lại M.N., Ông Giuốc-Đanh: Thế thì tôi sẽ học. Nhưng tôi không biết tôi có thể học vào thời gian nào vì, ngoài thầy dạy kiếm thuật đến chỉ dẫn cho tôi, tôi lại còn mướn một thầy dạy triết lí, sáng hôm nay bắt đầu đây." là một tác phẩm hài kịch nổi tiếng của Mô-li-e. Để chứng minh điều này, chúng ta cần phân tích các yếu tố cấu thành nên một vở hài kịch và xem xét liệu văn bản này có đáp ứng được những tiêu chí đó hay không.
Phân tích:
* Hành động: Văn bản xoay quanh cuộc đối thoại giữa hai nhân vật chính là M.N. và Ông Giuốc-Đanh về việc học hành. Hành động của họ đều hướng đến mục đích đạt được kiến thức mới, thể hiện sự ham học hỏi và mong muốn cải thiện bản thân.
* Xung đột: Mặc dù không có mâu thuẫn trực tiếp giữa hai nhân vật, nhưng có thể thấy sự khác biệt trong quan điểm về việc học. M.N. khuyên Ông Giuốc-Đanh nên tập trung vào những môn học cơ bản như toán, lý, hóa,... trong khi Ông Giuốc-Đanh lại muốn học cả kiếm thuật và triết lí. Điều này tạo ra một xung đột ngầm, khiến cho cuộc trò chuyện trở nên thú vị hơn.
* Tính cách nhân vật: Cả hai nhân vật đều có tính cách đặc trưng của hài kịch. M.N. là một người thông minh, khéo léo, luôn đưa ra những lời khuyên hữu ích cho Ông Giuốc-Đanh. Còn Ông Giuốc-Đanh là một người giàu có, háo danh, nhưng lại thiếu hiểu biết. Sự tương phản giữa hai tính cách này tạo nên nét hài hước cho vở kịch.
* Ngôn ngữ: Ngôn ngữ trong văn bản mang tính chất hài hước, châm biếm. Các từ ngữ được sử dụng một cách tinh tế, tạo nên hiệu quả nghệ thuật cao. Ví dụ, cụm từ "thế thì tôi sẽ học" được lặp lại nhiều lần, tạo cảm giác hài hước, mỉa mai.
Kết luận: Qua phân tích, chúng ta có thể khẳng định rằng văn bản "Gặp lại M.N., Ông Giuốc-Đanh: Thế thì tôi sẽ học. Nhưng tôi không biết tôi có thể học vào thời gian nào vì, ngoài thầy dạy kiếm thuật đến chỉ dẫn cho tôi, tôi lại còn mướn một thầy dạy triết lí, sáng hôm nay bắt đầu đây." là một tác phẩm hài kịch điển hình. Nó đã sử dụng ngôn ngữ, hành động, xung đột và tính cách nhân vật để tạo nên tiếng cười, phê phán thói hư tật xấu của con người.
câu 5. Đề 1:
Nhân vật Giuốc-đanh trong đoạn trích trên đã bị lừa gạt bởi những kẻ nịnh hót, lợi dụng lòng tham và sự thiếu hiểu biết của mình để kiếm tiền. Ông ta dễ dàng tin tưởng vào những lời đường mật mà không hề nghi ngờ hay tìm hiểu kỹ càng. Điều này khiến ông phải chịu thiệt hại nặng nề khi mua phải hàng giả, kém chất lượng. Qua đó, tác phẩm phê phán thói hư tật xấu của những người giàu có nhưng ngu dốt, ham danh vọng hão huyền. Họ dễ dàng bị lôi kéo, dụ dỗ bởi những kẻ cơ hội, nịnh hót. Đồng thời, tác phẩm cũng nhắc nhở chúng ta cần tỉnh táo, cảnh giác trước những lời ngon ngọt, tránh bị lừa gạt bởi những kẻ bất lương.
Đề 2:
Trong cuộc sống hiện đại, vẫn tồn tại nhiều trường hợp tương tự như nhân vật Giuốc-đanh. Một số người vì ham muốn được tôn vinh, coi trọng nên dễ dàng bị lừa gạt bởi những kẻ nịnh hót, lợi dụng lòng tham và sự thiếu hiểu biết của họ để kiếm tiền. Những hành vi này gây ra nhiều hậu quả tiêu cực cho xã hội, ảnh hưởng đến đạo đức, thuần phong mỹ tục. Để ngăn chặn tình trạng này, chúng ta cần nâng cao nhận thức, kiến thức cho mọi người, đặc biệt là thanh niên. Cần giáo dục họ về cách ứng xử đúng mực, tránh xa những cám dỗ, nguy hiểm từ những kẻ cơ hội, nịnh hót. Bên cạnh đó, pháp luật cần có những quy định nghiêm khắc đối với các hành vi lừa đảo, chiếm đoạt tài sản.
Đề 3:
Văn bản trên phản ánh một phần thực tế xã hội hiện nay, khi một số người chạy theo lối sống hào nhoáng, xa hoa mà quên đi giá trị cốt lõi của cuộc sống. Họ sẵn sàng chi tiêu hoang phí, mua sắm những món đồ đắt tiền dù không thực sự cần thiết. Hành động này vừa lãng phí tiền bạc, vừa góp phần tạo nên áp lực kinh tế cho bản thân và gia đình. Ngoài ra, nó còn gây ra những hệ lụy tiêu cực khác như:
* Gây ô nhiễm môi trường: Việc sử dụng quá nhiều đồ đạc, trang sức, phương tiện di chuyển... dẫn đến tăng cường khai thác tài nguyên thiên nhiên, góp phần đẩy nhanh tốc độ tàn phá môi trường.
* Tạo ra khoảng cách giữa các tầng lớp xã hội: Sự chênh lệch giàu nghèo ngày càng lớn do một số người chạy theo lối sống xa hoa, trong khi nhiều người khác vẫn đang phải vật lộn với cuộc sống khó khăn.
* Ảnh hưởng đến tâm lý, sức khỏe: Áp lực tài chính, căng thẳng tinh thần do chạy theo lối sống hào nhoáng có thể dẫn đến các vấn đề về tâm lý, sức khỏe như trầm cảm, lo âu,...
Để giải quyết vấn đề này, cần có sự chung tay của toàn xã hội. Mỗi cá nhân cần nâng cao nhận thức về giá trị đích thực của cuộc sống, hướng tới lối sống giản dị, tiết kiệm. Các cơ quan chức năng cần tăng cường tuyên truyền, giáo dục, nâng cao nhận thức cho cộng đồng về tác hại của lối sống xa hoa, lãng phí.