Trương Nam Hương là nhà thơ trẻ tiêu biểu của thế hệ các nhà thơ trưởng thành sau năm 1975. Thơ ông mang nặng nỗi niềm hoài niệm về quá khứ và tình cảm gắn bó sâu nặng với gia đình, quê hương, đất nước. Trong đó, bài thơ "Nhớ mẹ và làng Quan Họ" là một minh chứng rõ nét cho phong cách sáng tác này. Bài thơ đã khắc họa thành công hình ảnh người mẹ tần tảo, hy sinh vì con cái, đồng thời cũng là tấm gương sáng ngời về lòng nhân ái, vị tha.
Trước hết, người mẹ trong bài thơ hiện lên là một người phụ nữ tần tảo, hy sinh vì con cái. Bà phải gánh vác mọi việc trong gia đình, từ việc đồng áng đến việc chăm sóc con cái. Hình ảnh "áo rách" hay "cố giữ lành" đã phần nào nói lên sự vất vả, lam lũ, chịu đựng gian khổ của người mẹ. Tuy nhiên, dù cuộc sống có khó khăn, thiếu thốn đến đâu thì mẹ vẫn luôn dành trọn tình yêu thương cho con cái.
Không chỉ vậy, người mẹ trong bài thơ còn là một người phụ nữ giàu lòng yêu thương, luôn dành cho con những điều tốt đẹp nhất. Bà không chỉ lo lắng cho con cái ăn no mặc ấm mà còn gửi gắm vào đó những giá trị tinh thần quý báu. Đó là "làng ta giàu cổ tích", "bà tiên ông bụt giúp người". Những câu hát ru ấy chính là lời nhắn nhủ, mong muốn con cái sẽ trở thành người tốt, biết yêu thương, giúp đỡ mọi người.
Đặc biệt, người mẹ trong bài thơ còn là một người phụ nữ giàu đức hi sinh. Bà sẵn sàng hy sinh bản thân để con cái có được cuộc sống tốt đẹp hơn. Hình ảnh "mẹ vẫn một đời áo rách/cố giữ lành câu quan họ" đã thể hiện rõ điều đó. Dù cuộc sống có khó khăn, thiếu thốn đến đâu thì mẹ vẫn luôn giữ gìn phẩm chất tốt đẹp của mình, luôn yêu thương, che chở cho con cái.
Có thể thấy, hình ảnh người mẹ trong bài thơ "Nhớ mẹ và làng Quan Họ" là một hình ảnh đẹp, đầy ý nghĩa. Nó đã góp phần khẳng định vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ Việt Nam, đồng thời cũng là lời nhắc nhở mỗi người con hãy biết ơn, hiếu thảo với cha mẹ, sống xứng đáng với những gì mẹ đã dành cho mình.