08/06/2025
08/06/2025
08/06/2025
“Tự do là gì nếu con người không thể thoát khỏi chính mình?” – một câu hỏi vừa triết lý vừa đầy ám ảnh, gợi ra giới hạn sâu kín nhất của tự do: chính là bản thân ta. Trong khi nhiều người mải miết đi tìm tự do bên ngoài – thoát khỏi áp lực xã hội, sự kiểm soát, định kiến hay khuôn mẫu – thì lại quên rằng, kẻ giam giữ con người kiên cố nhất đôi khi chính là bản ngã, bản năng, nỗi sợ và định kiến nội tại.
Tự do không chỉ là quyền được lựa chọn mà còn là khả năng làm chủ chính mình. Khi con người bị chi phối bởi lòng tham, sự đố kỵ, nỗi bất an hay ham muốn vô độ, thì dù sống trong một xã hội dân chủ, họ vẫn là tù nhân của chính tâm trí. Người không vượt qua được cái tôi vị kỷ, không kiểm soát được bản năng, thì sẽ mãi bị mắc kẹt trong vòng xoáy của sự tự giới hạn, sống mà không thật sự tự do.
Đồng thời, tự do cũng không đồng nghĩa với vô giới hạn. Xã hội đặt ra khuôn khổ không phải để trói buộc mà để con người học cách sống cùng người khác, để tự do của mỗi cá nhân không trở thành cái cớ làm tổn hại đến cộng đồng. Do đó, tự do chân chính là trạng thái cân bằng giữa làm chủ bản thân và ý thức về trách nhiệm với xã hội.
Tóm lại, muốn có tự do đích thực, trước hết con người phải thoát khỏi những ràng buộc nội tâm – nơi mà kẻ cản đường lớn nhất, nhiều khi không ai khác, chính là mình.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời