Quê hương - hai tiếng giản dị mà nặng trĩu ân tình. Quê hương là nơi chôn rau cắt rốn, là nơi nuôi dưỡng tâm hồn ta lớn lên. Với tôi, quê hương luôn lưu giữ những kỉ niệm khó quên. Đặc biệt, hình ảnh cánh đồng lúa chín vàng vào mùa gặt đã trở thành một ấn tượng khó phai trong lòng tôi.
Buổi sáng hôm ấy, trời vừa hửng, những tia nắng mới nhạt bắt đầu lấp ló sau những đám mây, chiếu xuống mặt đất những tia sáng dịu dàng. Gió thổi mát rượi. Tôi khoan thai bước dọc con đường quen thuộc, hít thở khí trời và lắng nghe tiếng chim hót líu lo. Chợt, một mùi thơm lạ lùng thoảng qua mê hoặc lòng người. Tôi nhìn sang và phát hiện ra: cánh đồng lúa chín vàng của làng đang tỏa hương, đón đợi tay người đến gặt.
Ôi, màu vàng ấy mới đẹp làm sao! Nó không phải là cái vàng óng như màu tơ của tằm, cũng không phải là cái màu vàng tươi của hoa mướp, màu vàng cam của quả bí đỏ. Màu vàng của cánh đồng lúa chín trứ danh là sự hòa quyện của nắng, của sương, của đất, của mồ hôi, của tâm sức, của niềm tin và hi vọng vào cuộc sống của người nông dân chân lấm tay bùn. Màu vàng ấy còn là màu của sự ấm no, trù phú mà thiên nhiên ban tặng cho làng quê. Cả một cánh đồng rộng lớn trải dài một màu vàng mênh mông bát ngát. Những bông lúa nặng hạt, uốn cong xuống, nghiêng mình về phía đông bắc, nơi có ánh mặt trời mọc, như một lời chào nồng nhiệt, mời gọi du khách thập phương đến thăm. Bông lúa chín không to tròn như những loại lúa khác, mà thon dài, cong cong như lưỡi liềm, ôm ấp lấy những hạt thóc căng tròn, mẩy mịn, hứa hẹn một mùa màng bội thu. Lúa chín rung rinh trước gió, như đang nhảy múa, hát ca, tô điểm cho bức tranh làng quê thêm phần rực rỡ.
Thoang thoảng trong không khí là mùi hương dịu dàng, thanh khiết của lúa chín. Một mùi hương mộc mạc, giản dị nhưng lại vô cùng quyến rũ. Đó là mùi của đất mẹ, mùi của dòng sữa ngọt ngào, mùi của mồ hôi vất vả, nhọc nhằn, mùi của cuộc sống lam lũ, vất vả nhưng tràn đầy hi vọng. Dưới ánh nắng rực rỡ, cánh đồng lúa như một tấm thảm vàng khổng lồ, mềm mại, êm ái, khiến lòng người cảm thấy nhẹ nhàng, thư thái.
Trên cánh đồng, các bác nông dân đã ra đồng từ sớm. Họ mang theo liềm, bao, quang gánh, sẵn sàng cho một ngày lao động. Nhìn những giọt mồ hôi lăn dài trên trán họ, tôi càng thêm trân trọng và biết ơn công sức của người nông dân. Họ chính là những người hùng thầm lặng, góp phần tạo nên những mùa vàng bội thu, đem lại cơm no áo ấm cho cả xã hội.
Các bác nông dân bắt đầu công việc của mình. Họ cầm liềm, cắt từng bông lúa vàng ươm, khéo léo bó thành từng bó nhỏ, rồi xếp lên xe bò hoặc chở bằng xe máy về nhà. Tiếng liềm xoèn xoẹt nghe thật vui tai, xen lẫn tiếng cười nói rôm rả của mọi người. Tất cả tạo nên một bức tranh làng quê thanh bình, yên ả, gợi lên trong lòng người xem một cảm giác ấm áp, thân thương.
Sau khi thu hoạch xong, thóc sẽ được phơi khô dưới ánh nắng mặt trời. Những bông lúa chín vàng óng, giờ đây lại trở thành những hạt thóc chắc nịch, bóng bẩy. Chúng được xếp thành từng đống gọn gàng, chờ ngày đưa về nhà. Bên cạnh những đống thóc cao ngất, là những đống rơm vàng óng, chất thành từng chồng, trông thật đẹp mắt. Rơm cũng có rất nhiều công dụng, chẳng hạn như làm thức ăn cho trâu bò, làm phân bón cho cây cối, hay đơn giản chỉ là để sưởi ấm cho những đêm đông giá lạnh.
Cánh đồng lúa chín vàng vào mùa gặt là một hình ảnh đẹp đẽ, đáng nhớ của quê hương. Nó gợi lên trong lòng người xem một cảm giác bình yên, thanh thản, đồng thời cũng khơi dậy trong lòng mỗi người tình yêu quê hương tha thiết. Tôi yêu quê hương tôi, yêu những cánh đồng lúa chín vàng, yêu những con người hiền lành, chất phác nơi đây.