Bài thơ "Đất nước" của nhà thơ Nguyễn Đình Thi mang đến cho độc giả những cảm nhận sâu sắc về vẻ đẹp của quê hương, đất nước Việt Nam. Bài thơ được sáng tác vào năm 1948, trong giai đoạn kháng chiến chống Pháp đầy cam go và thử thách. Cảm hứng chủ đạo của bài thơ là niềm tự hào về đất nước Việt Nam tươi đẹp, giàu truyền thống lịch sử và văn hóa.
Trong khổ thơ đầu tiên, tác giả đã khắc họa vẻ đẹp của thiên nhiên qua bốn mùa: xuân, hạ, thu, đông. Mỗi mùa đều có những nét đặc trưng riêng biệt, tạo nên bức tranh thiên nhiên sinh động và đầy sức sống. Mùa xuân với "đồi cỏ thơm", mùa hạ với "trời mây khói", mùa thu với "tín hiệu chân cầu tìm núi xa" và mùa đông với "ngày trắng mưa dầm". Những hình ảnh này không chỉ miêu tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn gợi lên những cảm xúc, suy tưởng của nhân vật trữ tình.
Câu thơ "mùa xuân lên đồi cỏ thơm" gợi lên hình ảnh một vùng đồi cỏ xanh mướt, thơm ngát, mang đến cảm giác thanh bình, yên ả. Mùa hạ với "trời mây khói" tạo nên một bức tranh mùa hè lãng mạn, huyền ảo, khiến lòng người xao xuyến. Mùa thu với "tín hiệu chân cầu tìm núi xa" thể hiện sự kết nối giữa con người và thiên nhiên, giữa quá khứ và hiện tại. Mùa đông với "ngày trắng mưa dầm" gợi lên một không khí lạnh lẽo nhưng cũng rất thi vị, gợi nhớ đến những kỷ niệm xưa cũ.
Nhân vật trữ tình trong bài thơ dường như đang đứng trước vẻ đẹp của thiên nhiên, ngẩn ngơ ngắm nhìn và cảm nhận. Câu thơ "mới thôi, mà đã một năm" vừa diễn tả dòng chảy thời gian nhanh chóng, vừa nhấn mạnh sự thay đổi của thiên nhiên qua các mùa. Điều đó càng làm nổi bật vẻ đẹp của thiên nhiên, khiến con người thêm phần say đắm, ngỡ ngàng.
Thiên nhiên trong bài thơ "Đất nước" không chỉ đơn thuần là khung cảnh đẹp mắt mà còn ẩn chứa những giá trị tinh thần sâu sắc. Đó là nơi lưu giữ những ký ức, kỷ niệm của con người, là nguồn cảm hứng bất tận cho nghệ thuật. Qua những vần thơ giản dị, mộc mạc, Nguyễn Đình Thi đã khắc họa thành công vẻ đẹp của thiên nhiên, góp phần tô đậm thêm tình yêu quê hương, đất nước của mỗi người dân Việt Nam.