16/06/2025
16/06/2025
16/06/2025
Luu Thi Quynh ChiMở bài
Hồ Xuân Hương được mệnh danh là "Bà chúa thơ Nôm" – một nữ sĩ tài hoa, cá tính, có tiếng nói riêng trong nền văn học trung đại Việt Nam. Thơ bà là tiếng lòng của người phụ nữ có học thức, có cá tính mạnh, sống giữa xã hội phong kiến đầy bất công. Trong bài thơ Tự tình II, Hồ Xuân Hương không chỉ bộc lộ nỗi cô đơn, khát khao yêu thương mà còn khắc họa vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ: giàu cảm xúc, mạnh mẽ, dũng cảm chống lại số phận éo le.
Thân bài
Mở đầu bài thơ là không gian tĩnh mịch của đêm khuya, khi “canh khuya văng vẳng trống canh dồn”. Âm thanh của tiếng trống vang lên đều đặn gợi nhịp thời gian trôi, càng khiến nỗi cô đơn, thao thức trong lòng người phụ nữ thêm nặng nề. Câu thơ thứ hai “trơ cái hồng nhan với nước non” là lời tự bộc bạch đầy xót xa. Từ “trơ” mang nhiều tầng nghĩa: vừa là sự phơi bày cô đơn đến trơ lì, vừa là sự bẽ bàng, tủi phận. "Hồng nhan" là biểu tượng cho sắc đẹp, tuổi trẻ, nhưng đi kèm lại là sự cô độc giữa đất trời mênh mông. Điều đó phản ánh bi kịch của người phụ nữ tài sắc nhưng lại chịu cảnh lẻ loi, đơn chiếc giữa cuộc đời rộng lớn.
Tuy nhiên, trong tâm thế ấy, người phụ nữ của Hồ Xuân Hương không hề yếu mềm hay cam chịu. Hai câu thực sử dụng hình ảnh thiên nhiên dữ dội: “Xiên ngang mặt đất rêu từng đám / Đâm toạc chân mây đá mấy hòn”. Cảnh vật vốn tĩnh lặng nay trở nên đầy chuyển động, gai góc và mạnh mẽ. Rêu và đá – những vật tưởng như nhỏ bé, vô tri – lại mang trong mình sức sống mãnh liệt. Đó chính là ẩn dụ cho người phụ nữ – nhỏ bé, bị trói buộc bởi lễ giáo phong kiến nhưng vẫn luôn tiềm tàng sức phản kháng, khát vọng bứt phá để sống trọn vẹn với chính mình. Nghệ thuật đảo ngữ và động từ mạnh như “xiên ngang”, “đâm toạc” cho thấy một nội tâm đầy sóng gió, không khuất phục trước số phận éo le.
Dù mạnh mẽ là vậy, cuối bài thơ vẫn là một tiếng thở dài sâu kín: “Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại / Mảnh tình san sẻ tí con con”. Từ “ngán” diễn tả nỗi chán chường, mệt mỏi trước quy luật thời gian và vòng lặp vô nghĩa của kiếp người. “Xuân đi xuân lại lại” không chỉ là mùa xuân của đất trời mà còn là tuổi xuân người phụ nữ trôi qua trong vô vọng. Câu thơ cuối “mảnh tình san sẻ tí con con” là nỗi đau tột cùng: tình yêu không trọn vẹn, tình duyên nhỏ nhoi, bị chia năm xẻ bảy. Người phụ nữ có thể mạnh mẽ đối mặt với số phận, nhưng sâu trong đó vẫn là trái tim khao khát được yêu thương, được sống hết mình trong một mối tình trọn vẹn.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời