Nguyễn Tuân là một cây bút xuất sắc của nền văn học Việt Nam hiện đại. Mỗi tác phẩm của ông đều mang một phong cách độc đáo, tài hoa và uyên bác. Đặc biệt, khi viết về đề tài trang giấy trắng, ngòi bút của Nguyễn Tuân đã tạo nên những kiệt tác nghệ thuật, mà tiêu biểu nhất là tác phẩm "Chữ người tử tù". Trong đó, cảnh Huấn Cao cho chữ viên quản ngục đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người đọc.
Huấn Cao là một nho sĩ tài hoa, có tài viết chữ đẹp nhưng bị lãnh án tử hình vì chống lại triều đình. Trước khi ra pháp trường, ông được viên quản ngục biệt đãi và xin chữ. Trong khung cảnh tăm tối của nhà giam, Huấn Cao đã cho chữ viên quản ngục, tạo nên một cảnh tượng xưa nay chưa từng có.
Trước hết, cảnh Huấn Cao cho chữ viên quản ngục diễn ra trong một không gian đặc biệt. Đó là đêm khuya, buồng giam chật hẹp, bẩn thỉu, nơi giam cầm những kẻ phạm tội. Thời gian là lúc canh khuya, bóng tối bao trùm lên khắp cảnh vật. Đây là một không gian đối lập hoàn toàn với không gian cho chữ vốn trang trọng, thanh cao. Tuy nhiên, chính trong không gian đối lập ấy, vẻ đẹp của cái Tài, cái Tâm, của thiên lương trong sáng lại được tỏa sáng rực rỡ.
Trong cảnh cho chữ, Huấn Cao hiện lên là một bậc thầy về tài năng. Ông ung dung, đĩnh đạc, "dậm tô nét chữ trên tấm lụa trăng tinh", khiến viên quản ngục và thầy thơ "khúm núm" trước ông. Huấn Cao là hiện thân của cái Tài, cái Đẹp trong cuộc sống. Đồng thời, ông còn là một đấng anh hùng với khí phách hiên ngang. Dù đang trong cảnh tù đày, ông vẫn thản nhiên nhận rượu thịt từ tay viên quản ngục mà chẳng chút bận tâm. Khi biết viên quản ngục có tấm lòng "biệt nhỡn liên tài", ông xúc động và sẵn sàng cho chữ ngay. Huấn Cao là một người có khí phách cứng cỏi, không khuất phục trước cường quyền.
Bên cạnh đó, cảnh cho chữ còn thể hiện sự trân trọng, ngưỡng mộ cái Đẹp của viên quản ngục và thầy thơ. Họ là những người đại diện cho luật lệ, nhưng họ lại biết trân trọng cái Đẹp, cái Tài. Điều này cho thấy, dù ở bất cứ đâu, cái Đẹp, cái Thiện vẫn luôn tồn tại và chiến thắng.
Về mặt nghệ thuật, cảnh cho chữ được xây dựng bằng thủ pháp đối lập. Đó là sự đối lập giữa Huấn Cao (kẻ tử tù) >< Viên quản ngục (người đại diện cho luật lệ); ánh sáng đỏ rực của bó đuốc >< bóng tối ngổn ngang của nhà tù; mùi thơm của chậu mực >< mùi hôi hám của nhà tù; âm thanh tiếng chày, tiếng chim >< tiếng mõ, tiếng chày;... Tất cả những đối lập ấy đã tạo nên một bức tranh tương phản, làm nổi bật vẻ đẹp của Huấn Cao.
Ngoài ra, cảnh cho chữ còn mang ý nghĩa nhân sinh sâu sắc. Đó là sự chiến thắng của cái Đẹp trước cái xấu xa, thấp hèn; ánh sáng chiến thắng bóng tối;... Qua đó, Nguyễn Tuân muốn khẳng định sức mạnh của cái Đẹp, cái Thiện trong cuộc sống.
Tóm lại, cảnh Huấn Cao cho chữ viên quản ngục là một đoạn văn giàu ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Nó đã góp phần làm nên thành công của tác phẩm "Chữ người tử tù" và khẳng định tài năng của Nguyễn Tuân trong việc xây dựng tình huống truyện độc đáo.