16/06/2025
16/06/2025
“Mẹ” – tiếng gọi thiêng liêng nhất trong cuộc đời mỗi con người – không chỉ là danh xưng, mà còn là tượng đài của yêu thương, tảo tần và hy sinh. Trong bài thơ “Mẹ quê”, Nguyễn Minh Quang đã vẽ nên một bức chân dung cảm động về người mẹ nông thôn – người phụ nữ cả đời lam lũ, âm thầm sống vì chồng con. Qua cảm nhận của nhân vật trữ tình, hình ảnh mẹ quê hiện lên mộc mạc nhưng đầy xúc động, là biểu tượng của sự hy sinh cao cả và tình yêu thương vô điều kiện.
Ngay từ những câu thơ đầu tiên, tác giả đã gợi lên một hình ảnh mẹ quê chất phác, hiền lành, gắn bó cả cuộc đời với làng quê và bùn đất:
“Mẹ quê mãi mãi mẹ quê
Con đường nho nhỏ đi về thân quen”
Hình ảnh ấy không cầu kỳ, không son phấn, chỉ là bóng dáng quen thuộc trên "con đường nho nhỏ" ngày ngày đi về, gắn bó với xóm làng nghèo khó. Người mẹ ấy không biết “bon chen”, không chạy theo phù hoa của cuộc sống, mà hiền lành như “cục đất nhuộm đen màu phèn” – một hình ảnh so sánh bình dị, đầy thân thương, nói lên bản chất thật thà, cam chịu của mẹ quê.
Mẹ không chỉ hiền lành mà còn hy sinh trọn vẹn cho con cháu. Dù cuộc sống nghèo khó, người mẹ vẫn "dành miếng ăn để luân phiên", chỉ lo “mùa thất bát lại phiền cháu con”. Câu thơ giản dị nhưng chứa đựng một triết lý sống sâu sắc: mẹ luôn nhẫn nhịn, chắt chiu phần thiệt về mình để con cháu được no đủ. Tình yêu của mẹ không ồn ào mà bền bỉ, không biểu lộ qua lời nói mà thể hiện qua hành động cụ thể mỗi ngày.
Cả đời mẹ là những tháng năm "quanh năm lam lũ héo hon", đến mức quên mất thời thiếu nữ, quên cả “môi son áo hồng”. Đây là hình ảnh đặc trưng của người phụ nữ nông thôn Việt Nam xưa, gắn cả cuộc đời với ruộng đồng, bếp núc, con cháu, mà chưa từng sống cho riêng mình. Đằng sau nỗi xót xa ấy là niềm cảm phục, biết ơn và day dứt của người con khi nhận ra mẹ đã hi sinh cả một đời không tiếng thở than.
Những câu thơ tiếp theo càng khắc họa rõ hơn hình bóng mẹ khi tuổi già:
“Tóc giờ bạc trắng lưng còng còng hơn
Gió chiều thôi nhẹ từng cơn
Long lanh ánh mắt mẹ buồn xa xăm”
Hình ảnh mẹ hiện ra thật xúc động – già yếu, gầy gò, lặng lẽ, với ánh mắt buồn nhìn về xa xăm, như đang hoài niệm, như đang mong chờ. Từ “long lanh” và “buồn xa xăm” gợi một nỗi cô đơn, một ánh mắt chứa đựng biết bao điều chưa nói. Người mẹ ấy đã gắn bó cả đời với “mùi bùn”, “nâu sồng”, và nay vẫn âm thầm lặng lẽ sống, vẫn dõi theo cuộc đời con cháu bằng một trái tim lặng lẽ yêu thương.
Kết thúc bài thơ là một cảm xúc dâng trào trong lòng người con:
“Mẹ già chuối chín... vạn lần nhớ thương!”
Chữ “vạn lần” như một tiếng nấc, thể hiện nỗi nhớ thương sâu sắc và lòng biết ơn vô hạn. Với nhân vật trữ tình, mẹ không chỉ là một ký ức, mà là một phần không thể tách rời trong cuộc sống, là nguồn cội của tình yêu, của nhân hậu và niềm tin.
Tóm lại, qua hình ảnh người mẹ quê trong bài thơ “Mẹ quê”, Nguyễn Minh Quang đã gửi gắm một thông điệp nhân văn sâu sắc về tình mẫu tử và sự tri ân. Hình ảnh mẹ quê – lam lũ, tảo tần, hiền hậu và đầy yêu thương – không chỉ sống trong thơ, mà còn sống trong tim mỗi người đọc. Bài thơ không chỉ là lời ngợi ca mẹ, mà còn là lời nhắc nhở mỗi chúng ta hãy biết trân trọng, yêu thương mẹ khi còn có thể, bởi trên đời, không gì thiêng liêng và vĩ đại hơn trái tim của một người mẹ.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
12/08/2025
12/08/2025
Top thành viên trả lời