16/06/2025
17/06/2025
Tổ quốc là khái niệm rộng lớn và thiêng liêng, là nơi khởi nguồn mọi giá trị tinh thần, là cội rễ sâu xa nhất của mỗi con người. Có nhiều cách để nói về Tổ quốc: như dải đất hình chữ S với bốn nghìn năm văn hiến, như ngọn cờ đỏ thắm máu cha ông, hay như khúc hồn thiêng vang vọng giữa đại ngàn. Nhưng trong khổ thơ giản dị mà sâu sắc trên, Tổ quốc lại hiện lên qua những hình ảnh gần gũi, đời thường, đậm chất dân tộc và tràn ngập yêu thương. Bằng lối biểu đạt giàu cảm xúc, ngôn từ cô đọng mà gợi mở, tác giả đã vẽ nên một bức tranh Tổ quốc vừa quen thuộc, vừa sâu lắng, vừa nhỏ bé mà lại bao la.
Câu thơ đầu tiên – “Tổ quốc là tiếng ầu ơ của mẹ” – mở ra một định nghĩa đầy xúc động. Tổ quốc không bắt đầu từ bản đồ, từ chiến công, mà bắt đầu từ tiếng ru êm ái, dịu dàng của mẹ. Tiếng ầu ơ là âm thanh đầu đời, là hơi ấm gia đình, là ký ức tuổi thơ ngọt ngào mà vĩnh viễn không phai mờ trong tâm trí người con đất Việt. Khi định nghĩa Tổ quốc bằng tình mẫu tử, tác giả đã đặt nền móng cho một hình ảnh Tổ quốc chan chứa yêu thương, đầy chất nhân văn. Tổ quốc không còn là khái niệm trừu tượng, mà là máu thịt, là cảm xúc, là mảnh hồn sâu kín trong mỗi người.
Dòng thơ tiếp theo – “Rặng tre rì rào, ngọn gió nồm nam” – đưa người đọc về với khung cảnh làng quê Việt. Rặng tre là hình ảnh truyền thống, biểu tượng cho sự bền bỉ, kiên trung – như tính cách người Việt qua bao thế kỷ giữ nước. Gió nồm nam là làn gió mát lành, mang hương vị đồng nội, của những ngày hè quê yên ả. Những hình ảnh này không lớn lao, nhưng lại hàm chứa biết bao giá trị truyền thống: sự hiền hòa, giản dị, thanh bình – tất cả đều làm nên hồn Tổ quốc.
Tổ quốc còn là mảnh đất trù phú, sinh sôi sự sống: “Tổ quốc xanh trong gié lúa cành cam”. Màu xanh trong câu thơ là màu của sự sống, của hy vọng, của no ấm và an lành. Gié lúa – hạt mầm sự sống đang thì trổ bông; cành cam – trái ngọt đượm công sức con người. Tổ quốc không chỉ là nơi ta sinh ra mà còn là nơi nuôi dưỡng ta bằng chính những gì tốt đẹp và thuần hậu nhất của thiên nhiên và lao động.
Và cuối cùng, tầm vóc của Tổ quốc được mở rộng, vươn ra không gian bao la trong câu thơ: “Trong nắng biển sớm mai, hoàng hôn chiều núi biếc”. Một hình ảnh thơ đầy chất tạo hình, với sự chuyển động của thời gian (sáng – chiều) và không gian (biển – núi). Biển sáng mang tinh thần phóng khoáng, rộng mở; núi chiều lại gợi cảm giác yên bình, sâu lắng. Những hình ảnh ấy khiến người đọc cảm nhận được vẻ đẹp hùng vĩ, đa dạng và thiêng liêng của dải đất quê hương. Tổ quốc không chỉ là nơi chôn nhau cắt rốn, mà còn là nơi có cảnh sắc mơ màng, là niềm tự hào bất tận.
Từ những hình ảnh cụ thể mà giàu biểu tượng, tác giả đã kiến tạo nên một chân dung Tổ quốc đậm chất thơ và đẫm tình người. Tổ quốc trong khổ thơ không hề mang dáng vẻ của các tuyên ngôn hùng hồn hay hào nhoáng, mà được cảm nhận qua trái tim, qua những gì đời thường nhất – tiếng ru, rặng tre, gié lúa, cành cam... Đó chính là cách nhà thơ gọi tên tình yêu nước – nhẹ nhàng mà thấm thía, bình dị mà thiêng liêng.
Khổ thơ không chỉ là một định nghĩa đầy xúc cảm về Tổ quốc, mà còn là lời nhắc nhở mỗi người: hãy yêu Tổ quốc từ những điều nhỏ bé nhất, vì chính những điều đó đã bồi đắp nên một dải đất giàu bản sắc và tràn đầy sự sống. Khi hiểu được Tổ quốc là gì trong từng hơi thở, từng âm thanh, từng cảnh vật – cũng là khi ta sống một cách trọn vẹn nhất với tư cách người con đất Việt.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời