20/06/2025
20/06/2025
Ho Do Do Mùa xuân – mùa của đất trời giao hòa, cây cối đâm chồi nảy lộc, vạn vật sinh sôi – từ lâu đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận trong thơ ca Việt Nam. Trong thi ca, hình ảnh mùa xuân không chỉ gợi ra vẻ đẹp thiên nhiên tươi sáng, mà còn mang nhiều ý nghĩa biểu tượng sâu sắc.
Mùa xuân hiện lên trong thơ ca như một bức tranh rực rỡ và thanh bình. Nhà thơ Nguyễn Du từng viết:
“Cỏ non xanh tận chân trời,
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.”
Chỉ bằng vài nét chấm phá, Nguyễn Du đã vẽ nên cảnh xuân dịu dàng, thanh khiết – nơi đất trời hòa quyện trong sắc cỏ non và hoa lê trắng.
Còn với Thanh Hải trong bài Mùa xuân nho nhỏ, mùa xuân không chỉ là thiên nhiên mà còn là hình ảnh của đất nước, của tuổi trẻ đầy cống hiến:
“Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời.”
Mùa xuân trở thành biểu tượng của sự sống, niềm tin, khát vọng đóng góp cho Tổ quốc.
Ngoài ra, mùa xuân trong thơ Hồ Chí Minh cũng rất đặc biệt. Trong bài Nguyên tiêu, Bác vẽ nên cảnh xuân lung linh giữa đất trời và lòng người:
“Nguyệt chính viên minh nguyệt thị thi gia.”
Mùa xuân không chỉ là cảnh sắc, mà còn là thi vị, là cảm xúc của người nghệ sĩ yêu nước.
Qua những vần thơ ấy, ta thấy mùa xuân trong thơ ca Việt Nam là biểu tượng của cái đẹp, cái thiện, của sự khởi đầu và khát vọng sống. Dù mỗi nhà thơ có cách cảm, cách nghĩ khác nhau, nhưng tất cả đều gặp nhau ở tình yêu quê hương, đất nước qua hình ảnh mùa xuân tươi mới.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời