21/06/2025

21/06/2025
21/06/2025
Ho Do DoI. ĐỌC HIỂU (4,0 điểm)
Câu 1 (0,75 điểm): Phương thức biểu đạt chính: Tự sự.
Câu 2 (0,75 điểm): Bà lão giật mình, đớ người ra, lặng lẽ đi vào trong nhà, ngồi bậu cửa và sau đó gục đầu xuống gối tỉ tê khóc, thổn thức, nước mắt chảy ròng.
Câu 3 (0,75 điểm): Câu văn nhằm phê phán sự tha hóa đạo đức của con người khi bị hoàn cảnh nghèo túng chi phối; đồng thời lên án sự bội bạc, vong ân của người cháu khi quên đi công ơn của bà lão.
Câu 4 (1,0 điểm): Mục đích:
Câu 5 (0,75 điểm): Bài học: Không nên sống vô cảm, vong ơn và tàn nhẫn với người khác, nhất là với những người từng giúp mình.
Vì sự vô cảm sẽ làm xói mòn đạo đức, hủy hoại nhân tính và dẫn đến một xã hội lạnh lẽo, mất tình người.
II. VIẾT (6,0 điểm)
Câu 1 (2 điểm) – Đoạn văn 200 chữ về hậu quả của sự vô cảm:
Sự vô cảm đang dần trở thành căn bệnh nguy hiểm của xã hội hiện đại. Khi con người sống thờ ơ, không quan tâm đến nỗi đau và bất hạnh của người khác, thì lòng nhân ái sẽ dần biến mất. Hậu quả dễ thấy nhất là tình người bị mai một, các mối quan hệ xã hội rạn nứt, dẫn đến sự cô lập, lạnh lẽo và mất niềm tin giữa con người với nhau. Vô cảm khiến người ta dễ dửng dưng trước khổ đau, thậm chí vô tâm với cả người thân, như cách người cháu dâu trong truyện quát mắng bà lão lòa chỉ vì một bát cơm. Một xã hội vô cảm là một xã hội thiếu văn minh, thiếu đạo lý và dễ đổ vỡ trong khủng hoảng. Vì vậy, mỗi người cần nuôi dưỡng lòng trắc ẩn, biết yêu thương, chia sẻ và biết ơn để góp phần xây dựng một cộng đồng nhân văn, ấm áp. Chỉ khi có lòng thương người, xã hội mới thật sự đáng sống.
Câu 2 (4 điểm) – Bài văn phân tích nhân vật bà lão lòa:
Nhân vật bà lão lòa trong truyện ngắn của Vũ Trọng Phụng là một hình tượng điển hình cho số phận bất hạnh, bị chối bỏ và tha hóa trong xã hội cũ. Qua bà, tác giả thể hiện nỗi đau của những con người từng giàu lòng nhân ái nhưng khi lâm vào cảnh khốn cùng lại bị bạc đãi, ruồng rẫy.
Trước hết, bà lão là một người nhân hậu, từng sống có nghĩa có tình. Khi còn giàu, bà từng cúng chùa, giúp đỡ kẻ nghèo khó, trong họ ngoài làng nhiều người được nhờ bà. Bà đại diện cho truyền thống “lá lành đùm lá rách”, sống biết nghĩ và biết thương người.
Tuy nhiên, khi về già, bà rơi vào bi kịch nghiệt ngã: bị con trai phản bội, phá sạch tài sản rồi bỏ đi biệt tích. Bà buồn thương đến mù lòa, sống dựa vào cháu họ trong cảnh khốn cùng. Bi kịch lớn hơn ở chỗ: chính người cháu – từng được bà giúp – nay lại vô ơn, đối xử tệ bạc. Những lời cay độc, bữa cơm đạm bạc chan đầy nước mắt, những lần bị bắt đi ăn xin... thể hiện sự tủi cực, bị xúc phạm đến tận cùng của một con người từng có lòng nhân.
Bà không oán trách, không phản kháng, chỉ lặng lẽ chịu đựng, âm thầm khóc tủi. Hình ảnh bà già mù lòa ngồi đầu đê chìa nón xin tiền rồi bị mắng nhiếc khi không xin được – khiến người đọc không khỏi xót xa, thương cảm, đồng thời phẫn nộ trước sự vô cảm, bội bạc của xã hội.
Bằng bút pháp hiện thực và giọng văn sắc lạnh, Vũ Trọng Phụng không chỉ khắc họa số phận bi thảm của bà lão lòa, mà còn lên án sâu sắc sự tha hóa đạo đức, sự tàn nhẫn của xã hội khi đồng tiền trở thành thước đo của lương tâm. Nhân vật bà lão là tiếng kêu âm thầm nhưng thấm thía cho số phận những con người yếu thế và là lời nhắc nhở mạnh mẽ về lòng biết ơn, lòng nhân trong mỗi con người.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời