23/06/2025
25/06/2025
I
Câu 1:
Trong đoạn trích, tác giả cho biết nhà bác học Newton luôn coi mình chỉ như một đứa trẻ dạo chơi trên bãi biển may mắn nhặt được hòn sỏi đẹp và trước mắt là bể chân lý bao la.
Câu 2
Nội dung chính của đoạn trích là bàn về ý nghĩa của sự khiêm tốn, biết "cúi đầu" thừa nhận và sửa chữa sai lầm. Đoạn trích khẳng định đây là một phẩm chất của sự trưởng thành, dũng cảm và là một loại năng lực cần thiết trong cuộc sống.
Câu 3
Đoạn văn: Các vĩ nhân đều là những người khiêm tốn. Isaac Newton coi mình chỉ như một đứa trẻ dạo chơi trên bãi biển may mắn nhặt được hòn sỏi đẹp và trước mắt là bể chân lý bao la. Chân lý của ông chính là: "Sở dĩ tôi nhìn xa là vì tôi ngồi trên vai người khổng lồ". Ông chưa bao giờ dám nhận mình là một người khổng lồ!
Vai trò của bằng chứng:
Bằng chứng là câu nói và cách tự nhận xét của nhà bác học Isaac Newton (một vĩ nhân được cả thế giới công nhận) có vai trò rất quan trọng:
Tăng tính thuyết phục và khách quan: Dẫn chứng cụ thể từ một nhân vật lịch sử lỗi lạc giúp khẳng định luận điểm "Các vĩ nhân đều là những người khiêm tốn" một cách mạnh mẽ, đáng tin cậy, không còn là những lập luận chung chung.
Minh họa rõ nét: Câu nói của Newton ("Sở dĩ tôi nhìn xa là vì tôi ngồi trên vai người khổng lồ") không chỉ cho thấy sự khiêm tốn mà còn thể hiện tinh thần tôn trọng thành quả của những người đi trước, từ đó làm nổi bật ý nghĩa sâu sắc của việc "cúi đầu".
Làm cho lập luận sinh động và dễ hình dung: Người đọc dễ dàng hình dung được sự khiêm tốn của một thiên tài, từ đó thấm thía hơn bài học mà tác giả muốn truyền tải.
Câu 4
Xác định biện pháp tu từ: Biện pháp tu từ được sử dụng là liệt kê.
Hiệu quả nghệ thuật:
Nhấn mạnh và khẳng định: Việc liệt kê các cụm từ "không phải là khuất nhục", "càng không phải là thấp hèn", "là một sự dũng cảm", "là thể hiện rằng bản thân đã biết sai và sẽ sửa" giúp làm rõ và nhấn mạnh ý nghĩa tích cực của việc "cúi đầu".
Bác bỏ quan niệm sai lầm và khẳng định quan niệm đúng: Tác giả bác bỏ những quan niệm tiêu cực thường gắn với việc "cúi đầu" (khuất nhục, thấp hèn), đồng thời khẳng định mạnh mẽ những giá trị tích cực thực sự của nó (dũng cảm, biết sửa sai). Điều này giúp người đọc có cái nhìn đúng đắn và toàn diện hơn về vấn điểm được bàn.
Câu 5
Qua đoạn trích, em đúc nhận được những bài học cuộc sống sâu sắc:
Dũng cảm nhận lỗi và sửa sai: Sai lầm là điều khó tránh khỏi, nhưng quan trọng là phải có lòng dũng cảm để thừa nhận và chủ động sửa chữa, thay vì né tránh hoặc tự bào chữa.
Khiêm tốn là phẩm chất của người trưởng thành và có năng lực: "Cúi đầu" không phải là yếu đuối, hèn kém mà là biểu hiện của sự khiêm tốn, trưởng thành, biết học hỏi và tôn trọng người khác.
Biết hạ mình để học hỏi và tiến bộ: Không tự phụ, tự mãn, biết học tập thành công của người khác sẽ giúp bản thân vượt qua những giới hạn, những "cánh cửa thấp bé" trong cuộc đời để tích lũy tri thức và kinh nghiệm, từ đó phát triển năng lực của mình.
II.
2.
Đoạn trích "Đêm trọn đến không ngờ..." từ bài thơ "Tràng đồng quê" của Nguyễn Lâm Thắng đã vẽ nên một bức tranh đồng quê vào đêm thật sống động, lãng mạn và tràn đầy thi vị. Bằng những câu thơ giản dị nhưng thấm đẫm cảm xúc, tác giả đã đưa người đọc vào không gian của sự giao hòa tuyệt diệu giữa con người, cảnh vật và vũ trụ, nơi vẻ đẹp bình yên len lỏi vào từng giác quan.
Ngay từ những dòng thơ đầu, không gian đêm được khắc họa với sự bất ngờ và quyến rũ lạ thường: "Đêm trọn đến không ngờ / Sen cũng thơm quả đồi". Cách cảm nhận "đêm trọn đến không ngờ" cho thấy sự ngạc nhiên, thích thú của thi sĩ trước khoảnh khắc chuyển giao, khi bóng đêm không chỉ bao trùm mà còn đem theo những đặc ân của riêng nó. Mùi hương sen, vốn quen thuộc với ao hồ, nay lan tỏa "quả đồi" – một hình ảnh gợi sự lan rộng, bao trùm, khiến cả không gian như được ướp hương thơm dịu mát. Điều này không chỉ gợi mùi mà còn gợi cảm giác bình yên, thư thái khi con người chìm đắm vào thiên nhiên. Tiếp nối mạch cảm xúc, "Cánh đồng như giấc mơ / Ướp mùi hương lúa mới" là một sự hòa quyện tuyệt vời giữa thực và mơ. Cánh đồng, biểu tượng của sự sống và no ấm, không còn là hiện thực khô khan mà trở thành một "giấc mơ" êm đềm, được vun đắp bởi "mùi hương lúa mới". Hương lúa non, hương của sự sinh sôi, nảy nở, của đất trời, đã "ướp" cả không gian đêm, tạo nên một không khí trong lành, dễ chịu, đánh thức mọi giác quan của người đọc.
Không chỉ cảnh vật, các sinh linh cũng trở nên hoạt động, sống động hơn trong đêm: "Bầy chim cũng thao thức / Niềm vui rung trong cành / Bài ca dâng trong ngực / Đề hát lời cỏ xanh". Hai câu thơ đầu miêu tả hình ảnh "bầy chim cũng thao thức", cho thấy ngay cả những sinh vật bé nhỏ cũng không thể ngủ yên trước vẻ đẹp của đêm đồng quê. "Niềm vui rung trong cành" là một phép nhân hóa tinh tế, biến cành cây vô tri thành nơi lưu giữ, lan tỏa niềm vui. Không chỉ là niềm vui của chim chóc, mà còn là niềm vui chung của vạn vật trong đêm. Hình ảnh "Bài ca dâng trong ngực / Để hát lời cỏ xanh" càng làm nổi bật sự cộng hưởng cảm xúc mãnh liệt. Chim không chỉ hót mà còn "dâng" bài ca từ sâu thẳm tâm hồn, và đặc biệt là "hát lời cỏ xanh" – một sự giao cảm tuyệt diệu giữa tiếng hót của loài vật và sự im lặng, tĩnh lặng của thực vật, làm cho bức tranh đêm thêm phần huyền diệu và thiêng liêng.
Đỉnh điểm của cảm xúc và sự giao hòa được thể hiện ở khổ cuối: "Đêm nay trăng đẹp quá! / Tháp nâng cho cánh đồng / Nên đêm không còn nữa / Chỉ còn ngày mênh mông...". Lời thốt lên "Đêm nay trăng đẹp quá!" là sự bộc lộ trực tiếp cảm xúc ngỡ ngàng, say đắm của thi nhân trước vẻ đẹp của ánh trăng. Trăng không chỉ chiếu sáng mà còn như một bàn tay vô hình "nâng cho cánh đồng" – một phép liên tưởng độc đáo, cho thấy ánh trăng đã làm tôn lên vẻ đẹp của cánh đồng, khiến nó trở nên rộng lớn, lấp lánh hơn. Sự giao thoa giữa ánh trăng và cánh đồng đã tạo nên một khoảnh khắc kỳ diệu: "Nên đêm không còn nữa / Chỉ còn ngày mênh mông...". Đây là một cái kết đầy bất ngờ và giàu ý nghĩa. Ánh trăng quá đẹp, quá sáng đã xóa nhòa đi ranh giới của đêm tối, biến không gian đêm thành một "ngày mênh mông" vô tận của ánh sáng và vẻ đẹp. Giữa sự giao hòa của cảnh vật, con người dường như đã vượt thoát khỏi những giới hạn thời gian, không gian, cảm nhận được sự vô tận, sự bình yên tuyệt đối của thiên nhiên.
Tóm lại, đoạn trích "Tràng đồng quê" của Nguyễn Lâm Thắng không chỉ là bức tranh về đêm đồng quê mà còn là bản giao hưởng của các giác quan và cảm xúc. Bằng những hình ảnh gợi cảm, ngôn ngữ tinh tế và phép nhân hóa tài tình, tác giả đã dẫn dắt người đọc vào một không gian tràn ngập vẻ đẹp thanh bình, lãng mạn, nơi con người và thiên nhiên cùng hòa điệu, tạo nên một "giấc mơ" bất tận của cuộc sống.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
5 giờ trước
Top thành viên trả lời