Hàn Mặc Tử là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của phong trào Thơ Mới. Ông có một phong cách thơ rất riêng biệt, vừa lãng mạn, bay bổng, vừa huyền ảo, bí ẩn. Bài thơ "Đây thôn Vĩ Dạ" là một trong những sáng tác tiêu biểu cho phong cách thơ đó. Hai câu thơ đầu tiên của bài thơ đã thể hiện rõ nét tài năng và tâm hồn của Hàn Mặc Tử:
> Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
> Nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên
> Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
> Lá trúc che ngang mặt chữ điền
Hai câu thơ mở đầu bằng một câu hỏi tu từ: "Sao anh không về chơi thôn Vĩ?". Câu hỏi này không chỉ đơn thuần là một lời mời gọi mà còn chứa đựng nhiều tầng nghĩa. Trước hết, nó thể hiện sự mong mỏi, khao khát được gặp gỡ, trò chuyện của nhân vật trữ tình. Đồng thời, câu hỏi cũng ẩn chứa một nỗi buồn man mác, một sự tiếc nuối khi phải xa cách quê hương.
Câu thơ thứ hai tiếp tục miêu tả khung cảnh thiên nhiên thôn Vĩ qua hình ảnh "nắng hàng cau, nắng mới lên". Hình ảnh "nắng" được lặp lại hai lần, tạo nên một ấn tượng mạnh mẽ về vẻ đẹp rạng ngời, ấm áp của buổi sớm mai. Nắng chiếu rọi xuống hàng cau xanh mướt, tạo nên một khung cảnh vô cùng tươi đẹp, tràn đầy sức sống.
Hình ảnh "vườn ai mướt quá xanh như ngọc" là một hình ảnh so sánh độc đáo, góp phần tô đậm vẻ đẹp thanh tao, quý phái của khu vườn. Màu xanh của cây cối được so sánh với màu xanh ngọc bích, tạo nên một vẻ đẹp lung linh, huyền ảo.
Cuối cùng, câu thơ cuối cùng khép lại bức tranh thiên nhiên bằng hình ảnh "lá trúc che ngang mặt chữ điền". Hình ảnh này mang đến một vẻ đẹp kín đáo, e ấp của con người nơi thôn Vĩ. Khuôn mặt chữ điền ẩn sau lá trúc, gợi lên một nét đẹp duyên dáng, dịu dàng của thiếu nữ Huế.
Bằng việc sử dụng các biện pháp tu từ như câu hỏi tu từ, điệp từ, so sánh, ẩn dụ, tác giả đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên thôn Vĩ Dạ thật đẹp, thật thơ mộng. Bức tranh ấy không chỉ là bức tranh thiên nhiên mà còn là bức tranh tâm trạng của tác giả. Qua đó, ta thấy được tình yêu quê hương, đất nước sâu sắc của nhà thơ.