25/06/2025
25/06/2025
25/06/2025
**Câu 1 (8,0 điểm)**
**Đề bài:** Nếu một ngày cuộc sống của bạn bị nhuốm màu đen, hãy cầm bút và vẽ cho nó những vì sao lấp lánh. Suy nghĩ của anh/chị về câu nói trên?
---
Cuộc sống không phải lúc nào cũng ngập tràn ánh sáng. Có những ngày đen tối u ám: thất vọng, chán chường, tổn thương. Giữa màn đêm ấy, câu nói “Nếu một ngày cuộc sống của bạn bị nhuốm màu đen, hãy cầm bút và vẽ cho nó những vì sao lấp lánh” là lời khuyên tuyệt vời về thái độ chủ động, sáng tạo để vượt qua nghịch cảnh.
Trước hết, “màu đen” ở đây là ẩn dụ cho những khó khăn, mất mát, những nỗi buồn bất ngờ ập đến. Khi tâm hồn ta chìm trong âu lo, rất dễ gục ngã, mặc cho bóng tối vây kín. Nhưng nếu ta “cầm bút” – nghĩa là bắt đầu hành động, bắt đầu nghĩ ra giải pháp hay tìm đến một phương tiện thể hiện cảm xúc – thì ngay cả bóng tối cũng không còn quyền thống trị. Viết nhật ký, vẽ tranh, thậm chí chỉ là phác họa vài nét nguệch ngoạc cũng chính là hành động “vẽ sao” để tâm hồn bớt co rúm, hướng về hy vọng.
Thứ hai, những “vì sao lấp lánh” tượng trưng cho những tia sáng nhỏ bé: niềm tin, ước mơ, kỉ niệm đẹp, tình yêu thương của gia đình, bạn bè. Khi vẽ sao, chúng ta ôn lại kỉ niệm hạnh phúc, lập kế hoạch cho ngày mai, tìm giây phút thiêng liêng để trân trọng bản thân. Mỗi ngôi sao là một ý tưởng tích cực, một hành động cụ thể – từ việc đi dạo giữa thiên nhiên, đọc vài trang sách hay đơn giản là dành thời gian lắng nghe tâm sự của chính mình. Tích lũy sao càng nhiều, bầu trời u tối trong lòng ta càng vơi bớt.
Cuối cùng, hành động “vẽ cho cuộc sống màu đen những vì sao lấp lánh” chính là biểu hiện của sức mạnh nội tại – sức mạnh của ý chí và tinh thần sáng tạo. Không ai có thể thay ta gồng mình vẽ sao, nhưng chính mỗi người là họa sĩ vẽ nên bầu trời tâm hồn mình. Khi ta kiên trì tìm ra ánh sáng nhỏ, rồi nối kết chúng lại, bóng tối dù sâu thẳm cũng sẽ nhanh chóng tan biến.
**Kết luận:** Cuộc đời luôn xen kẽ nắng và mưa, có lúc u tối nhưng cũng không thiếu những tia sáng hy vọng. Hãy cầm bút, hãy chủ động “vẽ sao” bằng niềm tin, bằng hành động tích cực – để mỗi đêm đen trong lòng đều được điểm xuyết bởi muôn vàn vì sao lấp lánh, và bình minh sẽ sớm ló rạng.
---
**Câu 2 (12,0 điểm)**
**Đề bài:** “Văn chương hướng tới chân, thiện, mĩ bao giờ cũng là văn chương cho mọi người và là văn chương của muôn đời.” Bằng việc phân tích hai tác phẩm *Hai đứa trẻ* của Thạch Lam và *Chí Phèo* của Nam Cao, anh/chị hãy bình luận về ý kiến trên.
---
Văn chương chân – thiện – mĩ là khát vọng đưa con người đến những giá trị cao cả: sự thật, lòng nhân ái và vẻ đẹp tinh thần. Khi tác phẩm chạm đến ba giá trị này, nó không chỉ lay động độc giả lúc bấy giờ mà còn mãi trường tồn với thời gian. Hai đứa trẻ và Chí Phèo là hai minh chứng rõ nét cho chân – thiện – mĩ trong văn học hiện thực Việt Nam.
Trong *Hai đứa trẻ*, Thạch Lam đã khéo léo vẽ lên một bức tranh đêm mùa đông làng quê nghèo thanh vắng, có hai chị em Liên – An đang chở nhau trên chiếc xe đạp cọc cạch. Cảnh vật ốm yếu, chiếc đèn pin leo lét, con đường ngoằn ngoèo… nhưng qua ngòi bút tinh tế, nhà văn đã khám phá vẻ đẹp “trần trụi mà tinh khôi” của đời thường. Đó là vẻ đẹp chân thực: những mảnh đời lam lũ, cái lạnh buốt giá khiến người đọc rung động; là vẻ đẹp mĩ cảm: từng lớp sương, từng đốm sáng, từng tiếng im lặng đều trở thành thi vị. Cao hơn nữa, *Hai đứa trẻ* chứa đầy thiện cảm: lòng thương cảm của tác giả dành cho số phận người nghèo, khát vọng ấm áp được sẻ chia. Qua hình ảnh Liên và An, ta cảm nhận được niềm hy vọng mong manh nhưng kiên cường, giá trị nhân văn sâu sắc – biểu hiện của chân – thiện – mĩ.
Ngược lại, trong *Chí Phèo*, Nam Cao đi sâu vào thế giới nửa người nửa thú, nơi Chí – kẻ lưu manh, say rượu, bị đồng loại ruồng bỏ – bộc lộ bất công xã hội và tăm tối của thực tại. Nhưng chính trong nhân vật Chí Phèo, người đọc thấy được khát khao quay về với lẽ người: khi nghe tiếng hát thôn nữ Thị Nở, Chí bật khóc, bộc lộ nỗi khao khát được thương, được sống tử tế. Đó chính là khoảnh khắc chân thật nhất, khi con tim con người được khơi dậy. Sự thức tỉnh ấy chính là vẻ đẹp thiện mĩ – mĩ ở tấm lòng khao khát lương thiện, thiện ở sự cảm thông, chân ở sự thật trần trụi về thân phận. Dù kết cục bi thảm, *Chí Phèo* vẫn gieo trong độc giả niềm trăn trở về lương tâm và khát vọng nhân ái.
Qua hai tác phẩm, ta thấy: văn chương hướng tới chân, thiện, mĩ không phải lúc nào cũng là lời ca tươi sáng mà có thể là khúc bi ca, là tiếng thổn thức giữa đêm thâu. Khi chân lý được phơi bày – dù là cái nghèo khổ hay bất công – tác phẩm vẫn mang trong mình vẻ đẹp nhân bản, khơi dậy thiện chí và hướng con người tới cái mĩ cảm nội tâm. Đó là lý do vì sao những trang văn ấy “cho mọi người và là văn chương của muôn đời”: bất cứ ai, ở thời đại nào, khi đọc, đều tìm thấy trong đó sự đồng cảm và ánh sáng của hy vọng.
**Kết luận:** Văn chương chân – thiện – mĩ là tấm gương soi sáng hiện thực, là nhịp cầu nối những trái tim. *Hai đứa trẻ* và *Chí Phèo* đã minh chứng sức mạnh bất diệt của cái đẹp được sinh ra từ sự thật và lòng nhân ái. Những tác phẩm ấy mãi mãi đồng hành với con người trên hành trình kiếm tìm giá trị đích thực của cuộc đời.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
12/08/2025
12/08/2025
Top thành viên trả lời