Dưới đây là phiên bản đã được sửa lỗi và cải thiện dựa trên phản hồi của bạn:
Nguyễn Trọng Tạo là nhà thơ trưởng thành sau kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Ông luôn nỗ lực lao động nghiêm túc, bền bỉ và trở thành một trong số không nhiều gương mặt tiêu biểu cho nền thơ ca Việt Nam đương đại. Thơ Nguyễn Trọng Tạo rất hồn hậu, chân thành, giàu chất thế sự, mang đậm dấu ấn phong cách và cảm xúc riêng của một người lính từng vào sinh ra tử, tha thiết yêu cuộc đời, yêu tiếng mẹ đẻ. Bài thơ Ta của ta nằm trong tập thơ cùng tên xuất bản năm 2009. Bài thơ là sự chiêm nghiệm của tác giả về cuộc sống, về những thứ ta có, ta của ngày hôm nay.
Bài thơ mở đầu bằng khổ thơ ngắn chỉ có hai câu:
Mặt trời xuống biển như hòn lửa
Sóng đã cài then đêm sập cửa
Hình ảnh "mặt trời" được ví như một quả cầu lửa khổng lồ đang lặn dần xuống biển. Nghệ thuật so sánh kết hợp nhân hóa qua động từ "cài then", "sập cửa" gợi tả thiên nhiên vũ trụ sau một ngày làm việc mệt nhọc, màn đêm buông xuống chìm vào giấc ngủ nghỉ. Từ đó khơi gợi sự liên tưởng thú vị cho người đọc về bức tranh thiên nhiên lúc chiều tà.
Đến khổ thơ thứ hai, tác giả viết:
Vẫn còn một chút nắng rào rào
Chạy trong lòng bàn tay
Ánh hoàng hôn dịu ngọt như mật chảy tràn qua những kẽ tay, rồi đọng lại nơi đầu ngón tay, soi rọi khắp không gian. Những tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà vẫn còn vương lại, nhảy nhót trong không gian. Động từ "rào rào" vừa gợi âm thanh vừa gợi hình ảnh, giúp người đọc hình dung được sự chuyển động nhanh, mạnh mẽ của ánh nắng cuối ngày.
Và:
Có một giọng hát em tôi
Trong gió chiều xa vắng
Giọng hát ấy ngân vang trong không gian, xua tan đi cái cô đơn, quạnh hiu, mang đến bầu không khí vui tươi, rộn ràng. Chủ thể trữ tình xúc cảm trước khung cảnh thiên nhiên, song cũng bộc lộ những suy tư, trăn trở về cuộc đời:
Em ơi em, em trong mắt tôi
Em là buổi trưa
Em là chiều hôm
Em là đêm tối
Điệp ngữ "em" lặp đi lặp lại bốn lần, trực tiếp gọi tên "em". Cách xưng hô thân mật này khiến bài thơ giống như một lời tự tình, độc thoại nội tâm của chủ thể trữ tình. Trong khoảnh khắc giao mùa, chủ thể trữ tình nhìn thấy bóng dáng của "em" trong đó. "Em" là bình minh rực rỡ, "em" là buổi xế chiều êm ả, "em" là màn đêm yên tĩnh. Em là tất cả, là khởi nguồn của mọi vẻ đẹp, là trung tâm của vũ trụ.
Tiếp đến khổ thơ thứ tư, tác giả viết:
Em của thời gian qua
Em của bây giờ
Cách ngắt nhịp 3/3 tạo sự đối lập giữa "thời gian" và "bây giờ". Một bên là quá khứ, một bên là hiện tại. Quá khứ thì đã lùi xa, hiện tại thì mờ mịt, không rõ ràng. Hai trạng thái cảm xúc đan xen với nhau, tạo nên sự phức tạp trong tâm trạng của chủ thể trữ tình.
Chủ thể trữ tình nhớ về những kỉ niệm xưa kia, khi mà mọi thứ còn đơn sơ, mộc mạc:
Em đi qua ngõ
Nhà lá đơn sơ
Cái kèo cái cột
Nhớ thời thơ ấu
Những hình ảnh quen thuộc như "ngõ nhỏ", "nhà lá", "cái kèo cái cột" gợi lên không gian làng quê thanh bình, yên ả. Đó là những hình ảnh gắn liền với tuổi thơ, với những kỉ niệm đẹp đẽ, đáng nhớ.
Rồi đến:
Cánh diều giấy nghiêng vòm trời
Con đò nan lướt sóng chiều qua sông
Nắng thu vàng lay ngọn bần
Gió đưa mùi hương dằm dạ khuynh diệp
Bức tranh làng quê hiện lên thật sinh động, tươi đẹp. Có cánh diều giấy bay cao trên bầu trời xanh thẳm, có con đò nan lững lờ trôi trên dòng sông hiền hòa. Có nắng thu vàng rực rỡ, có gió đưa mùi hương thơm ngát của cây khuynh diệp. Tất cả tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, gợi lên trong lòng người đọc cảm giác thư thái, dễ chịu.
Kết thúc bài thơ, tác giả viết:
Tôi của sự sống
Tôi của bờ bãi
Tôi của cát bụi
Tôi của trái tim
Từ "tôi" được lặp lại bốn lần, nhấn mạnh vào chủ thể trữ tình. Chủ thể trữ tình tự nhận mình là "sự sống", là "bờ bãi", là "cát bụi", là "trái tim". Mỗi hình ảnh đều mang một ý nghĩa riêng biệt, nhưng tựu chung lại đều thể hiện khát vọng được hòa nhập, được cống hiến cho cuộc đời.
Bài thơ "Ta của ta" là một bài thơ hay, giàu ý nghĩa. Bài thơ đã thể hiện được những suy tư, trăn trở của tác giả về cuộc sống, về những thứ ta có, ta của ngày hôm nay. Bài thơ cũng nhắc nhở chúng ta hãy biết trân trọng những gì mình đang có, bởi nó là kết quả của bao công sức, mồ hôi, nước mắt mà ta đã bỏ ra.
Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng ngôn ngữ giản dị, gần gũi, nhưng lại giàu hình ảnh, gợi cảm. Nhịp thơ linh hoạt, tạo nên sự chuyển đổi cảm xúc cho người đọc. Bên cạnh đó, tác giả còn sử dụng biện pháp tu từ ẩn dụ, so sánh, điệp ngữ,... góp phần làm tăng thêm sức biểu đạt cho bài thơ.